Năm đó họ 17 tuổi, cả hai đều đang đi dạo trong công viên Gia Định cùng bạn của mình thì 2 ánh mắt của đôi trẻ vô tình chạm nhau. Họ tuy không quen biết nhưng vẫn cuối chào nhau với vẻ mặt ngượng ngùng.
![]() |
| Cám ơn anh! người làm tim em phải khóc |
Từ hôm đó không biết tại sao mà cả hai cứ không hẹn mà gặp ngoài công viên. Họ từ lúc nào trở nên thân thiết và dần dần nảy sinh tình cảm với nhau. Sau khi quen nhau được ba năm chàng trai nói với cô gái:
_ Mình cùng làm thành một gia đình nhỏ 4 người em nhé -anh nói với gương mặt đầy tự tin và cùng với bó hoa trên tay, thêm chiếc nhẫn ngay bông hoa chính giữa.
Cô gái quá bất ngờ đến nổi không thể nói lên lời mà đôi mắt của cô chỉ biết rơi ra những giọt nước trong suốt, long lanh lạ thường và đôi mắt ấy chứa đầy sự hạnh phúc. Cô khẽ ngật đầu và nói:
_ Ừh….ừh…em đồng ý. Chúng ta sẽ cùng nhau có những đứa con thật tuyệt vời anh nhé.
Sau ngày đó một tháng họ tổ chức đám cưới dưới sự chứng kiến của Chúa và tất cả mọi người rất vui vẻ.
Cô dâu trẻ về nhà chồng được mọi người đón nhận. Cô về làm một người con dâu ngoan, cô chăm sóc cho mẹ chồng chu đáo. Hằng ngày nấu cơm,lau dọn nhà cửa với chăm lo cho cô em chồng thuộc cung song ngư đầy mơ mộng. Có thể nói hiếm cặp chị dâu em chồng nào hợp nhau đến ngạc nhiên như cặp chị em này.
Cưới nhau không lâu mọi người ai ai cũng vui mừng khi nghe tin cô có baby. Nhưng sau khi mang thai được một 6 tuần thì có một người phụ nữ gọi điện cho cô nói mình là bạn gái cùa chồng cô.
Nghe cô gái ấy nói mặt cô tái mét, không còn sự sống, cô không nói với bất kỳ ai mà tối đó chỉ biết ngồi khóc một mình ở góc phòng đọc sách. Cô chợt nhớ ra trước đây lúc cô chưa có con chồng cô thường hay về trễ hoặc qua đêm bên ngoài. Nghĩ tới đó thôi cô bỗng muốn khóc òa lên nhưng phải kìm nén lại vì sợ có người nghe được.
Cô không nói gì và vẫn bình thường với chồng như mọi ngày. Nhưng tối hôm sau khi đang dọn cơm điện thoại chồng cô reng lên. Có tin nhắn cô vội mở ra đọc những dòng tin đầy tình cảm của người con gái vừa gọi cho cô hôm qua.
_ Em àh, điện thoại anh có phải………………-chỉ nói nhiêu đó thôi thì chàng trai đã thấy trong mắt cô có một nỗi buồn vừa thoáng qua.
“Có phải cô ấy vừa khóc” đó là suy nghĩ vừa thoáng qua trong đầu anh. Anh chạy tới ôm hôn cô nhưng cô không một chút phản ứng. Chỉ dùng vẻ mặt lạnh lùng đáp trả hành động của anh. Anh liếc mắt qua cái điện thoại thì thấy nó đang nằm ngay tay của cô. Vội lấy mở hộp thư thì anh giật mình thấy tin nhắn của H. Anh vội nhìn sang vợ thì cô vẫn bình tĩnh ngồi ăn cơm. Chắc anh đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Sáng hôm sau anh đi gặp H ở một quán café gần công ty yêu cầu cô dừng tất cả mọi chuyện lại và xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra và anh vô cảm bước đi mặc cho cô gái kia khóc than la hét:
_ Nếu anh bỏ em, em thề em sẽ nói mọi chuyện cho gia đình của anh biết. Em sẽ nói tất cả, em sẽ làm tất cả để được bên cạnh anh.
_ Cô muốn làm gì thì làm. Tôi nói thật, tôi không ngờ cô lại là ả đàn bà mà tôi từng quen trong thời gian dài đến như thế ( anh nở nụ cười khinh bỉ rồi bước đi)
Khi anh đi ra ngoài thì bắt gặp vợ mình đứng từ bệnh viện phụ sản nhìn qua anh từ lúc nào. Anh vẫn cười và chạy tới bên vợ, anh ôm cô vào lòng nhưng cô từ chối, anh bàng hoàng nhìn cô và nhìn cô bước đi.
Một cô gái ngày thường yếu đuối nhưng sao hôm nay lại mạnh mẽ quá, thường ngày chỉ cần một cảm giác buồn thôi cũng đủ để lấy đi những giọt nước mắt của cô.
Về đến nhà cô thấy em chồng đang xem những bức ảnh mà một người xa lạ tên H gửi đến cho cô cách đây khá lâu.
_ Chị, chị nói em nghe anh hai em như thế này bao lâu rồi. Có phải trước khi chị có em bé không? Là ai gửi đến hay chị cho người theo dõi? Chị nói em nghe đi em sẽ đứng về phía chị.
Cô chỉ lắc đầu mỉm cười: “Không, em cứ xem như chưa từng thấy gì đi. Chị muốn mọi chuyện bình thường đến khi con chị chào đời, được không em.”
Anh đứng ngoài nghe hết mọi thứ và thầm nói với bản thân: “Hóa ra cô ấy đã biết từ lâu, vậy mà mình không hay biết gì cả. Tội cô ấy quá, mình là thằng tồi không xứng làm chồng, làm cha con của cô ấy.”
Mọi chuyện sẽ vẩn ổn nếu 3 tuần sau người đàn bà tên H ấy không gọi điện cho anh. Cuộc gọi vẫn với nội dung như cũ, họ gặp nhau vẫn quán café ấy, vẫn những lời níu kéo cùng những giọt nước mắt của cô ta làm anh cũng đôi chút rung động. Và điều cuối cùng cô muốn là anh hãy bên cô một đêm rồi cô sẽ ra đi.
Nhưng tối đó, vợ anh đã tới và chứng kiến cảnh tượng mình trần của 2 người trên giường. Thật không biết cô đã đau đến mức nào nhưng nước mắt cô đã không rơi, cô quay đi nhưng bước được một bước thì cả người cô ngã khụy xuống, cái thai chưa được 4 tháng đang chảy máu làm ướt đẫm chiếc váy màu xanh biếc của cô.
Anh hoảng hốt chạy lại bên cô, gọi cấp cứu đến. Anh gọi điện cho người than đến và vừa lúc đó ả đàn bà bên cạnh anh đã nói hết tất cả. Nói tại sao vợ anh lại biết nơi đó mà tới đúng lúc như vậy.
Anh giật thót và tát cô ta 2 cái nghe mà giật mình. Mẹ và em gái anh đã tới, có cả mẹ vợ của anh. Trên tay cô em gái có đem cả những tấm hình mà anh không ngờ tới ném vào mặt anh:
_ Anh vừa long chưa. Nếu ngay từ đầu không yêu thì đừng đòi sống đòi chết để mà cưới, tuy là anh tôi nhưng tôi khinh thường anh. Tôi không ngờ mình lại có một người anh như anh.
Cô em gái lo lắng cho chị dâu và đứa cháu tới đứng ngồi không yên. Hai bà mẹ nhìn những bức hình mà không tin vào mắt mình, mẹ của cô thì nhìn cánh cửa của phòng cấp cứu mà tội cho cô con gái tội nghiệp. Còn bà mẹ chồng thì đánh chàng trai rất nhiều và bảo tại sao bà lại sinh ra một đứa con như anh.
Bác sĩ cứ ra vào phòng cấp cứu mà không ai nói tình hình như thế nào cho người nhà của cô. Một tiếng, hai tiếng…….và bốn tiếng đã trôi qua, bác sĩ với bộ đồ phòng phẫu thuật màu xanh bước ra:
_ Mọi người xin bình tĩnh, đã cứu được bà mẹ nhưng đứa bé thì còn quá nhỏ nên không thể cứu được.
Mọi thứ như tối sầm trước mặt anh, anh đã giết chết con mình, đã bóp nát tất cả mọi thứ hạnh phúc trong tay mình.
Cô suất viện về nhà mẹ của mình, anh tới thăm nhưng mẹ cô không cho vào. Anh chỉ còn biết ngày ngày đem một bó hoa ly loại mà cô rất thích tới và kèm trong đó là một lá thư với nội dung:
“Em à! Anh biết mình có lỗi với em rất nhiều. Vì thế anh không hi vọng em sẽ tha thứ cho anh nhưng anh hi vọng em sẽ gặp anh để anh có thể bắt đầu lại như ngày xưa. Anh xin lỗi em.”
Cứ như thế mỗi ngày một lá thư, một đóa hoa, một sự chờ đợi suốt cả năm trời. Cuối cùng anh cũng được cô tha thứ, nhưng chưa đoàn tụ được bao lau thì cũng là lúc anh nhận ra mình chỉ đi được với cô quãng đường ngắn nữa thôi.
Ngày anh lo sợ cũng đã gần đến, anh vẫn cố gắng giấu mọi người, anh ngày ngày gấp những ngôi sao, những con hạt giấy viết những lời an ủi và rất rất nhiều câu hỏi han, quan tâm khác nhau dành cho vợ mình.
Anh cảm giác mình chỉ còn một hai ngày nữa thì anh dành hết thời gian cho gia đình, cho vợ của mình.
Khi đi chơi với vợ, anh nói tất cả với cô, nói hết những gì về bệnh tình của mình rồi anh dần dần nhắm mắt. Bỏ lại cô hoảng hốt gọi cứu thương, lo đến xanh mặt, xỉu lên xỉu xuống và tin không đáng mong đợi nhất lại tới.
Anh đã ra đi mãi mãi, nhưng cô không hề khóc, có lẽ những gì anh đã làm khiến cô hạnh phúc và cũng khiến cô đau quá nhiều nên nước mắt chảy ngược vào tim. Sau một tuần chồng mất, cô cứ đứng trước mộ của anh mà nói:
_ Tại sao anh lại không nói cho em biết trước, em ghét anh lắm, lại một lần nữa anh đã xém mang đứa con này đi anh biết không. Anh hãy đợi em nha, em sẽ mau đến với anh thôi. Em cám ơn người đàn ông đã làm tim em phải khóc bằng máu. Cảm ơn anh đã đến bên đời em, đã cho em một món quà ý nghĩa. Cảm ơn anh và xin lỗi đã để anh phải chịu đau đớn một mình.
Nguồn: truyennganhay
Tớ chẳng thể phủ nhận những ngày tháng vui vẻ, ký ức tươi đẹp hay quá khứ ngọt ngào khi xưa. Tớ đã học được cách chấp nhận cậu không còn bên cạnh nữa và nhớ đến những gì giữa chúng ta như hồi ức tốt đẹp.
![]() |
| Cám ơn tình đầu |
Chưa được bao lâu kể từ lần cuối cùng bọn mình gặp nhau nhỉ. Tớ cứ nghĩ cũng chỉ như mọi lần, cậu bận thêm một chút thời gian mới có thể về đây. Cảm giác là như vậy, nhưng tớ biết sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy cậu một lần nữa. Thời gian ở bên nhau hơn 3 năm, chưa dài và không quá ngắn, tớ chẳng hối tiếc gì. Có lẽ đây cũng là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời mà không bao giờ quên được.
Trong lòng tớ cũng chỉ có những hồi ức tốt đẹp về cậu, nhất là khoảng thời gian chúng ta còn học cùng nhau. Có lẽ cậu chẳng nhớ nhưng ngày tháng, hình ảnh, giọng nói, cử chỉ và những kỷ niệm trong tớ vẫn còn nguyên vẹn như ngày hôm qua. Tớ từng hạnh phúc đến nghẹt thở khi lần đầu cậu nắm tay, tự hào khi có một người luôn che chở và đấu tranh bảo vệ tình yêu này.
Thời gian qua đi, mang luôn cả cậu đi, mang người con trai từng hết lòng yêu tớ và chỉ còn để lại một chút tình yêu ít ỏi thỉnh thoảng cậu mới nhớ tới. Tớ cảm nhận được điều ấy và rất sợ, sợ một ngày cậu sẽ bước ra khỏi cuộc sống của tớ. Rồi cậu đã đi, dù hàng ngày tớ đều chuẩn bị để đón nhận nhưng vẫn không thể chịu nổi. Tớ níu kéo bằng mọi cách, cảm thấy oán hận và đau lòng vô cùng.
Giờ tớ hiểu ra rằng nếu không còn yêu, tớ chẳng thể nào giữ được cậu bên mình, để cho cậu ra đi có lẽ là tốt cho cả hai chúng ta. Tớ chẳng thể nào phủ nhận những ngày tháng vui vẻ, ký ức tươi đẹp hay quá khứ ngọt ngào khi xưa, dù cho cố quên đi nó vẫn ở đấy. Tớ đã học được cách chấp nhận cậu không còn cạnh tớ nữa và nhớ đến những gì giữa chúng ta như hồi ức tốt đẹp. Cám ơn cậu, tình đầu của tớ.
Nguồn: vnexpress
Em thật ngốc nghếch, chờ đợi cái không bao giờ đến, yêu cái không bao giờ là của mình, đau khổ mà vẫn hạnh phúc.
![]() |
| Yêu anh khó thế đấy |
Anh và em quen nhau cũng được một năm rồi đấy. Thời gian càng làm cho em thấy tình cảm của mình dành anh ngày càng lớn, trưởng thành, vững vàng hơn. Kể cũng lạ, trong cuộc sống em gặp bao nhiêu người, bao nhiêu mối quan hệ xã hội khác mà chưa có ai để em nhớ và quan tâm nhiều như anh. Anh như một ẩn số em muốn tìm hiểu, khám phá. Hơn thế nữa, anh - người đàn ông bình thường lại là người mang đến cho em những cảm xúc rất đặc biệt, khi hồi hộp, khi nóng cháy khuôn mặt, khi run rẩy tay chân, người đã gieo vào lòng em những thương nhớ, mong ngóng, đợi chờ và thổn thức, người đã lấy đi những giấc ngủ đêm êm đềm của em.
Anh nhớ không? Ngày mới quen nhau, anh hay trêu đùa em bằng những câu nói vu vơ không đầu không cuối, em thấy anh thân thiện nên cũng mở lòng bằng cách trả lời anh những câu không cuối không đầu. Em nghĩ rằng đàn ông ai chẳng vậy, bản chất của họ rồi nên cũng chẳng để tâm. Để rồi vô tình hôm mắt em bắt gặp ánh mắt anh nhìn, nó làm em bị chìm ngập trong đôi mắt đó. Biết không anh lúc đó em chỉ im lặng, nhưng trong lòng thật sự rất hạnh phúc. Đó là khoảnh khắc em thấy đẹp nhất trong cuộc đời.
Anh còn nhớ có lần hỏi em: Anh còn nợ em gì không? Em trả lời: Anh nợ em trái tim anh. Anh nói: Trái tim anh khó đòi lắm đấy. Một câu nói ấy là em hiểu đã kết thúc những ngày trêu đùa của hai anh em mình, kết thúc ánh mắt anh nhìn em, kết thúc nụ cười tươi rói mỗi khi em gặp anh. Không biết có phải em là cô bé quá nhạy cảm hay không nhưng sao nghe câu đó xong em buồn vô hạn. Không phải em không tự tin để giữ lấy anh, mà sự thật đúng là trái tim anh đâu dễ dàng gì đòi được, nó là của anh, cuộc sống anh, gia đình anh, ngay từ đầu nó đã không thuộc về em.
Từ khi bị chìm nghỉm trong ánh mắt anh là em đã biết tình cảm ấy phải chôn sâu dưới đáy trái tim, em ngã đau nhưng không bị gục bởi chính anh đã dạy em biết cách nhìn và chấp nhận cuộc sống vốn dĩ như nó đã có. Thế đấy, cuộc sống có rất nhiều lựa chọn, em đã chọn và thất bại, em phải tự vượt qua. Niềm vui cũng từ bản thân em mà có nên tổn thương cũng từ trái tim em mà ra, anh đã cho em sự trưởng thành, đã trải qua những cung bậc hạnh phúc. Những bất ngờ, đau thương, tuyệt vọng, nhưng em vẫn thầm cảm ơn ngày anh đến, cho em yêu cuộc sống, yêu bản thân mình và yêu ngày mai hơn, cho em tôn trọng và nâng niu những gì đang có. Trái tim anh đấy, khó đòi lắm phải không anh?
Sóng gió ồn ào qua, trái tim em đã bình an, giờ đây em lại thấy yêu anh hơn, nó không còn là sự ích kỷ, chỉ muốn anh là của riêng mình mà em thấy niềm vui, hạnh phúc của anh là của em. Chỉ cần anh em mình mãi như bây giờ, như hàng ngày em vẫn thấy anh vui vẻ, an bình là hạnh phúc đủ đầy, như hàng ngày em thấy anh tồn tại bên cạnh em là mãn nguyện rồi. Đừng khi nào anh buồn nữa nhé!
Anh à, sâu thẳm trong tim anh có bóng dáng em không? Em không biết và không được phép hỏi, nhưng nếu có em trong đó một chút ít thôi thì nếu lỡ anh em mình có gặp nhau ở bất kỳ đâu đó, xin anh hãy cười với em nhé. Ấn tượng đầu tiên của em về anh là đôi mắt, nếu kèm theo nụ cười trên khuôn mặt ấy sẽ đẹp hơn biết bao. Em yêu anh, yêu tất cả những gì thuộc về anh và rất hạnh phúc khi nhìn thấy anh vui.
Em thật ngốc nghếch, chờ đợi cái không bao giờ đến, yêu cái không bao giờ là của mình, đau khổ mà vẫn hạnh phúc. Em là thế, có thế thì em mới yêu anh. Đôi khi em muốn cư xử thân với anh hơn mức quen biết một chút nhưng có lẽ cũng chẳng để làm gì. Nếu có thân hơn thì có mãi níu giữ niềm vui cho nhau hay không hay lại gây đau khổ cho cả hai người? Em muốn mình mãi như hiện tại để cho thời gian có là bao lâu thì ngày mai em vẫn cứ yêu anh như ngày hôm nay.
Một năm, mười năm hay trăm năm, em vẫn nhớ mãi người đầu tiên đã cho em biết thế nào là rung động con tim, là tình yêu chân thành, là người luôn ở trong góc nhỏ trái tim em. Yêu anh thật khó thế đấy.
Nguồn; vnexpress
Em chỉ biết là em như mặt trăng thôi! Mặt trăng, dù khi tròn khi khuyết, muôn hình vạn trạng, nhưng bản chất của nó vẫn tròn, chẳng qua là người ta không thể nhận ra đấy thôi!
Anh!
![]() |
| Anh yêu em hay yêu những cơn mưa? |
Em mở tung cửa sổ đón lấy những giọt mưa đầu tiên. Gió mát lùa qua cửa sổ, không quên cuốn theo cho em mùi hương hoa hồng mà anh còn để lại. Mát dịu, ngòn ngọt nhẹ nhàng. Anh hay tặng hoa hồng cho em. Anh bảo lúc nào anh cũng sẽ dành cho em một bó hồng trước khi bó kia kịp tàn… Anh không biết là em luôn giữ chúng lại, treo trên cửa sổ, cho đến khô thôi vẫn không hết là hoa hồng.
Em nhớ anh!
Và em chợt tự hỏi: Anh yêu em hay yêu những cơn mưa hơn?
Nếu em hỏi anh như thế…
Đừng cốc đầu em như anh vẫn hay dành cho riêng em như thế: “ Ngốc ạ! Hỏi thế mà cũng hỏi được à”
Em hỏi thật đấy!
Anh yêu mưa vì sao?
Lần trước anh đùa: anh yêu mưa vì Thần Nông anh vốn là những giọt nước, kiểu như định mệnh, không thể trốn chạy được.
![]() |
| Anh yêu em hay yêu những cơn mưa? |
Nhưng đấy không phải là điều quan trọng nhất đâu anh! Bằng chứng là Newfeed của em tối nay, ai cũng như muốn hứng lấy một giọt mưa ướp vào trong từng câu chữ. Mà họ chả phải là Thần Nông, cũng chẳng Cự Giải, chẳng Song Ngư – những yếu tố nước của Horo.
Cái lí do quan trọng nhất, thực ra em biết chứ! Anh yêu những sự mới mẻ, đầy hứng khởi, bất ngờ và sự đổi thay. Bởi loại mưa anh yêu nhất, chẳng phải mưa rào, cũng không phùn, không ngâu… Là mưa chuyển mùa! Mà mưa chuyển mùa thì thật sự là như thế!
Anh yêu em tại sao?
Em không biết!
Em chỉ biết là em như mặt trăng thôi! Mặt trăng, dù khi tròn khi khuyết, muôn hình vạn trạng, nhưng bản chất của nó vẫn tròn, chẳng qua là người ta không thể nhận ra đấy thôi!
Em chẳng được như mưa chuyển mùa.
Em chẳng đủ trong trẻo để gột rửa mọi thứ, khiến tất cả trở nên tinh khôi trong vắt…
Em chẳng đủ mạnh mẽ để hồi sinh những mùa hoa…
Cũng chẳng đủ ấm áp để gọi nắng lên lung linh thật nhiều…
Em chỉ đơn giản là em thôi!
Anh yêu em hay yêu những cơn mưa hơn?
Liệu, một ngày nào đó, ngày mà mưa chuyển mùa đến trong lúc tình yêu của chúng mình trở thành một thói quen, có mang theo một tâm hồn trong trẻo hơn em, mạnh mẽ hơn em, ấm áp hơn em, để rồi cuốn anh phiêu lưu về một mùa mới không em? Bỏ lại hoa hồng của em chết quắt đi trong lọ mà không có nhành khác thay thế, như một dấu chấm hết?
Em cũng không thể biết được. Nhưng nếu mưa chuyển mùa không đến, sẽ chẳng thể có những đợt gió to mà anh và em vẫn thích dìu nhau qua, để biết được tay và tay đã chặt thêm qua từng đợt gió…
Mà dù chúng có cuốn anh đi, em không còn lọ hoa tươi nguyên nữa, thì em vẫn còn hoa hồng treo trên cửa sổ. Mỗi ngày héo mòn đi một ít, dần dần, mòn dần, nhưng chả bao giờ biến mất hẳn đâu mà! Chỉ thế thôi cũng là quá đủ để em đánh cược với sự tổn thương.
Anh yêu em hay yêu những cơn mưa…
Nguồn: nhật kí cuộc sống
Tôi rất đau khổ và không biết phải làm sao để bước ra khỏi vòng luẩn quẩn này nữa.
![]() |
| Dang dở! |
Vậy là tình yêu của chúng tôi kết thúc một cách nhẹ nhàng như anh mong đợi. Tôi bước đi với trái tim đầy những vết xước dọc ngang anh đã dành cho tôi, chỉ mong sao anh sẽ bằng lòng với những lựa chọn của mình. Còn tôi sẽ cố gắng đứng dậy bằng một cách nào đó, để anh yên tâm về tôi và không cảm thấy day dứt về những quyết định của mình, hơn thế nữa, tôi còn phải sống cho chính tôi và gia đình tôi, và cả người tôi yêu sau này.
Chúng tôi đến với nhau khi cả hai đang đối diện với những rạn vỡ của mối tình đầu. Cô gái ấy đã bỏ anh để đến với người con trai khác, khi anh ấy đang ở nước ngoài và cố gắng liên lạc về thì cô ấy còn mải miết với những niềm vui riêng. Anh suy sụp và đau khổ, tôi đến với anh trong thời gian ấy và anh đã nhanh chóng vượt qua được những khó khăn lúc đầu. Chúng tôi đón nhận nhau trong niềm hạnh phúc vô hạn. Anh luôn bảo tôi là món quà vô giá cuộc sống đã mang lại cho anh, anh chưa bao giờ có được cảm giác bình yên và hạnh phúc từ cô ấy như tôi đã mang lại, và với tôi cũng vậy. Tôi yêu anh rất nhiều, nhờ anh mà tôi đã lấy lại được niềm tin và niềm vui trong cuộc sống.
Thời gian trôi đi như thế, chúng tôi cùng nhau xây dựng niềm tin và những kế hoạch cho cuộc sống sau này. Cuối năm nay khi anh trở về chúng tôi sẽ làm việc và sinh sống ra sao, tổ chức đám cưới thế nào. Chúng tôi tin vào điều đó, một ngày chúng tôi ở bên nhau gần như 24 tiếng vì luôn cố gắng thức dậy sớm và đi ngủ muộn để có nhiều thời gian nói chuyện với nhau hơn, chưa kể những khi ngủ chúng tôi vẫn để máy tính. Vì anh đang được nghỉ hè và hoàn thành những giai đoạn cuối cùng để bảo vệ luận án, còn tôi vừa nghỉ việc để theo học thêm một số bằng cấp phụ nên chúng tôi có nhiều thời gian bên nhau. Bất cứ khi nào chúng tôi phải ra khỏi nhà để lên trường hay đi đâu đó, chúng tôi cũng tranh thủ nhắn tin hoặc gửi cho nhau những email ngắn gọn. Chúng tôi có được niềm hạnh phúc và tin yêu vô bờ từ những hành động đơn giản đó. Nhưng tôi không biết rằng một ngày anh phải ra đi, ra đi nhanh đến thế.
![]() |
| Không ít lần tôi bật khóc vì những tổn thương và mất mát tôi phải gánh chịu |
Trong cuộc tình này không ít lần tôi bật khóc vì những tổn thương và mất mát tôi phải gánh chịu. Chúng tôi đã chia tay nhau nhiều lần, có lẽ nó cũng không đúng nghĩa của 2 từ chia tay vì chỉ sau 1,2 ngày chúng tôi lại bình thường lại. Nhưng những điều nhỏ nhoi đó lại cứ gom góp dần để hằn sâu thêm những tổn thương trong trái tim tôi. Cô gái ấy đã rời xa anh vì cô ấy phải chăm sóc và yêu thương một người con trai khác. Anh đã đau khổ rất nhiều. Anh bảo không bao giờ anh tha thứ và chấp nhận cô ấy nữa, nhưng giờ cô ấy quay lại và những giọt nước mắt đã làm anh xót xa. Đã nhiều lần cô ấy gọi cho anh khi có tôi và cả khi không có tôi, cô ấy luôn khóc lóc nói lời xin lỗi. Anh bảo anh có người yêu rồi đừng phiền anh nhưng cô ấy vẫn van xin, vẫn gọi. Điều ấy làm anh nhớ tới kỉ niệm cũ và lại muốn được chở che cho cô ấy như lúc đầu. Rất nhiều lần, sau mỗi khi cô ấy gọi điện anh đều bảo tôi đừng lo, anh chỉ yêu tôi nhưng anh lại buồn và lo lắng cho cô ấy.
Tôi khóc, khóc rất nhiều lần như một đứa trẻ bị đòn, và sau mỗi lần như vậy anh lại bảo chia tay vì anh thấy có lỗi, vì anh không quên cô ấy được. Tôi cứ như cái cây non bị quăng quật trong bão gió khi bản thân bị hành hạ bởi những điều như vậy. Tôi đồng ý chia tay theo mong muốn của anh dù bản thân vô cùng đau khổ, nhưng lần nào cũng vậy, chỉ 1,2 ngày sau đó anh lại gọi cho tôi vì anh nhận ra rằng anh chỉ yêu tôi chứ không còn yêu cô ấy nữa. Tôi yêu và tin anh mà, mọi chuyện cứ lặp đi lặp lại như thế đến lần thứ n rồi. Anh hứa với tôi sẽ không bao giờ nghe điện thoại của cô ấy nhưng rồi anh vẫn nghe, và sau mỗi lần như vậy anh lại kể cho tôi nghe là anh cảm thấy buồn và lo cho cô ấy ra sao, và anh có lỗi với tôi thế nào. Tôi cứ như ở trong mơ vì không nghĩ rằng người con trai yêu mình lại đối xử với mình nhẫn tâm đến vậy.
Tôi đau rất nhiều. Nhưng vì yêu anh tôi đã giữ lại nỗi đau cho riêng mình và cố gắng mỉm cười để anh vui, để anh có được một cuộc sống thoải mái và bình yên nhất. Nhưng dường như những điều tôi làm chỉ là cố gắng của riêng tôi, mà hạnh phúc thì không thể xây dựng từ một phía. Suốt một thời gian dài anh cứ lặp đi lặp lại những sai lầm của mình. Tôi đã xin anh hãy cho tôi bình yên và quên tôi đi, anh có thể quay lại với cô ấy hoặc tự bản thân anh hãy chữa lành vết thương rồi yêu một người khác. Tôi khổ tâm lắm, tôi là người đến sau mà, tôi không có lỗi gì cả và tôi luôn chỉ biết yêu anh thôi, tôi chưa bao giờ quan tâm đến một người con trai nào khác mà tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy…
Gần đây cũng xảy ra một chuyện tương tự giữa chúng tôi, anh lại bảo anh lo cho cô ấy khi cô ấy khóc như vậy, và muốn được như ban đầu để chở che cho cô ấy, nhưng anh lại rất yêu và cần tôi. Tôi khóc hết nước mắt trong đau đớn. Tôi không ngủ và không ăn uống gì được. Tôi đã nói với anh lời chia tay và anh đã đồng ý giải thoát cho tôi, nhưng thực sự tôi không biết ngày mai sẽ thế nào, anh có lại gọi tôi và nhắn cho tôi trong nhớ nhung đau khổ nữa không vì anh cứ như thế tôi lại không cầm lòng được. Tôi không biết phải làm thế nào để chặn được cuộc gọi và tin nhắn quốc tế từ anh. Người ta bảo muốn ngăn chặn điều gì đó phải ngăn chặn từ cái đầu chứ không phải từ những công cụ khác, nhưng tôi hiểu tôi rất thương anh và không thể chịu nổi khi anh suy sụp và cần có tôi bên cạnh. Tôi dẫu thế nào cũng chỉ cầu mong anh được sống hạnh phúc dù người mang lại hạnh phúc cho anh không phải là tôi. Tôi rất đau khổ và không biết phải làm sao để bước ra khỏi vòng luẩn quẩn này nữa.
Nguồn: 24h
Một tháng rồi, đắm chìm trong cơn mộng mị đã một tháng rồi, cuối cùng em cũng đã tỉnh giấc. Em đã xóa, xóa tất cả những gì liên quan đến anh, người mà em đã từng "si tâm vọng tưởng" sống đến trọn đời trọn kiếp.
Một tháng, có thể sẽ không đủ để yêu đến mức sống chết, nhưng cũng đủ để khiến con tim em phải bồi hồi, xao xuyến về những cảm giác ngọt ngào bất chợt mà anh dành cho em, khiến tâm hồn em vơi đi phần nào cô đơn, trống trải. Anh đưa em từ những cung bậc cảm xúc này đến những thăng trầm cảm xúc khác. Anh như cơn bão giữa mùa, ào ạt tìm đến bên em, để rồi khi thỏa sức tung hoành, bão tan, để lại nơi đây chỉ còn tàn dư của những kí ức.
![]() |
| Giấc mơ không có thật |
Lần đầu tiên xuất hiện, anh chỉ nhẹ nhàng tiếp cận em, chậm rãi và từ tốn nhưng để lại trong em nhiều ấn tượng bởi vỏ bọc quá hoàn hảo của anh. Em cố gắng tự bảo vệ bản thân bằng hàng nghìn mũi gai nhọn, lại còn tự ngụy trang cho mình một lớp mặt nạ của đứa con gái hư hỏng, bất cần để anh không còn hy vọng hoặc chờ đợi và đặt quá nhiều niềm tin vào em. Thế nhưng tại sao mọi thứ anh đều vượt qua một cách dễ dàng? Và rồi, em ngu ngốc sập bẫy, chiếc bẫy quá tinh vi khi đánh trúng tâm lý của đứa con gái mơ mộng như em.
Anh tạo cho em niềm tin, một bức tường vững chắc về tương lai của anh và em. Anh hứa hẹn đủ điều, anh giao ước mọi chuyện. Và em tin, em tin tất cả, tin không chỉ bằng con tim mà ở cả lý trí. Buồn cười lắm phải không anh? Em đã nhiều lần nói với anh rằng, những thứ mau đến rồi cũng sẽ mau đi. Thế mà, tim em lại nhanh chóng bị anh đánh cắp như thế đấy.
Rồi, em chợt nhận ra, ngoài em, anh vẫn còn ôm ấp trong tim một hình bóng. Người con gái ấy, cô ấy và anh đã bên nhau suốt một khoảng thời gian dài. Thời gian anh tìm đến em, chỉ vì, anh cần một người thay thế. Tình yêu với anh đơn giản thế thôi sao? Anh không có cảm giác chắc chắn bên người yêu, anh đành quay sang tìm một người khác làm tấm bình phong an toàn. Để rồi một khi người con gái ấy rời xa anh, em sẽ lại là người mang trách nhiệm đến với anh.
![]() |
| Giấc mơ không có thật |
Buồn cười thật anh nhỉ? Trong khi người con gái ấy yêu anh hết lòng, thế mà hết lần này đến lần khác anh lại nhẫn tâm lừa dối cô ấy. Còn em, có thể kiếp trước em đã nợ anh một điều gì đó chăng? Để đến kiếp này, Thượng đế đã sắp đặt cho em gặp lại anh, biến em trở thành "nạn nhân" trong trò chơi tình ái của anh một cách ngu ngốc.
Mất đi tình yêu thật sự rồi, anh đau đớn lắm sao? Anh tìm mọi cách để níu kéo người con gái ấy, bỏ mặc sự quan tâm, ân cần của em, bỏ mặc cho thứ gọi là tình yêu mà anh đã từng ngỏ lời với em...và bỏ cả những mộng ước về tương lai mà anh đã dành cho em lúc ban đầu. Anh ngoảnh mặt làm ngơ chẳng để lại cho em một lời nào.
Anh biết không? Khi hiểu ra mọi chuyện, em không còn khóc được nữa, em chợt bật cười. Cười cho sự khờ khạo. Cười cho sự ngây thơ, dại cuồng. Thật sự em đang nghĩ rằng, thế giới ảo không thể nào mang đến sự thật? Hay chính vì lòng người đã khiến mọi khoảng cách không thể đến được với nhau?
Cuối cùng thì, thật may mắn, em đã thoát khỏi những đêm dài mộng mị mà đã có lúc em tưởng như mình không thể nào thoát khỏi. Anh, giấc mơ không có thật, đã đến lúc em nói lời tạm biệt rồi. Như em đã nói, giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ. Chỉ có hiện thực mới có thể giúp em quên đi ba mươi ngày yêu dại khờ một người em chưa từng gặp mặt. Có lẽ thời gian sau này, hình bóng của anh sẽ vẫn còn mãi tận nơi xa xôi nào đó, thỉnh thoảng, em cho phép mình nhớ đến. Nhưng nhất định, hình bóng anh sẽ không còn khả năng chạm vào tim em thêm một lần nữa.
Nguồn: truyennganhay
Vợ anh đẹp, con khôn, em ngây thơ đến mấy cũng biết đó là tài sản vĩnh viễn của anh. Em ngu dại đến mấy cũng nhận ra mình không bao giờ được làm tổn thương đến người khác vì họ chẳng có lỗi lầm gì để phải nhận tổn thương ấy cả.
![]() |
| Em không thể là mảnh ghép hoàn hảo của đời anh |
Anh không giống những gì đã nói với em phải không? Anh không độc thân, không cô đơn, anh có gia đình, có vợ con, anh đã có mảnh ghép hoàn hảo của cuộc đời mình. Tất cả chỉ là dối trá. Em - một đứa ngây thơ và thật thà quá mức, chưa bao giờ có ý định nói sai sự thật về bản thân dù biết chẳng hại gì ai, nhưng thâm tâm em không cho phép mình nói dối nhiều đến thế. Em chẳng phải vĩ nhân, cũng có những thứ nhỏ nhặt vụn vặt em nói dối, chỉ khi điều nói dối ấy là ngọt ngào và không hại đến ai. Hay anh cũng nghĩ rằng em giống anh, những điều em nói về bản thân hoàn toàn là bịa đặt? Không phải đâu anh ạ, em chân thành với anh và tất cả mọi người, đơn giản vì đó là chính em.
Em - một đứa ngây thơ và thật thà, nhưng không đến mức khờ khạo để người khác lừa mình mà không biết. Cảm ơn đời đã cho em sự nhạy cảm cần thiết, để em nhận ra ai đang dối mình, ai đang thật tâm. Em lờ mờ nhận ra sự dối trá nơi anh. Khi đã có nghi ngờ thì niềm tin trong em tan biến dần, tình cảm cũng theo đó chết đi. Điều đó cũng tốt thôi, bởi em vẫn là chính mình. Em không thể dễ dàng để anh lừa gạt thêm nữa. Em biết nhận ra người tốt kẻ xấu, em không nói anh xấu nhưng anh làm thế có quá tham lam không?
Vợ anh đẹp, con anh khôn, em ngây thơ đến mấy cũng biết đó là tài sản vĩnh viễn của anh. Em ngu dại đến mấy cũng nhận ra mình không bao giờ được làm tổn thương đến người khác vì họ chẳng có lỗi lầm gì, họ chẳng có nguyên nhân gì để phải nhận tổn thương ấy cả. Em thương họ như thương chính bản thân mình, lý do gì em có thể làm tổn thương họ. Chỉ trách anh sao quá tham lam. Cuộc đời cho ta cái gì thì ta nên trân trọng và nâng niu giữ lấy, đừng để có mất mát mới thấy hối tiếc sẽ không kịp đâu anh. Bởi như một quy luật tất yếu của cuộc đời này, anh không giữ được những gì là của mình thì sớm hay muộn cũng sẽ mất đi, dòng thời gian sẽ cuốn chúng theo nếu ta không giữ gìn.
Anh đừng tham lam như vậy. Em cũng không nghĩ chỉ mình em là đứa trẻ ngây thơ trong mắt anh. Xin anh đừng làm tổn thương thêm bất kỳ ai như em nữa nhé, bởi đời này công bằng lắm, anh làm tổn thương ai đó cũng sẽ có người làm tổn thương lại anh. Anh hãy sống chậm lại, mọi thứ nên hài hòa và có giới hạn. Vẫn phải cảm ơn cuộc đời đã cho ta biết nhau, để em nhận ra anh là ai, nhận ra anh không phải như những gì đã nói, nhận ra em không phải duyên phận của anh.
Em mãi mãi không bao giờ là mảnh ghép hoàn hảo cho đời anh. Em sẽ mạnh mẽ bước về phía trước vì tương lai tươi sáng đang mở rộng cửa đón em vào. Em biết chắc chắn phía trước có một người tuyệt vời đang đứng chờ mình, thật thà không dối trá, chân thành không tham lam, yêu thương không vụ lợi đang chờ em để chung đường. Tạm biệt anh và chúc anh an nhiên với những gì đang có.
Nguồn: vnexpress
Anh biết con gái là chúa hay ngại ngùng, anh cũng biết con gái là phải giữ “giá”, nhưng biểu hiện của em với anh không phải là quá rõ ràng hay sao? Sao em chẳng chịu thừa nhận, là cuối cùng đã bị anh chinh phục rồi?
Nếu em không thích anh, thì tại sao lại quan tâm anh từng chi tiết nhỏ nhặt, như là kịp thời đưa ra túi thuốc cảm khi thấy anh ban sáng bị hắt hơi rồi ho khan, nhưng lại giả vờ như chẳng có chuyện gì mà quay đi hờ hững. Lúc đó anh cảm động lắm, em biết không? Ngay khi anh chẳng mấy bận tâm đến sức khỏe của mình, thì em đã
thay anh chăm sóc cho nó rồi.
Nếu em không thích anh, thì tại sao lại bực tức vô cớ với anh khi nhìn thấy anh lên thư viện cùng cô bạn cùng lớp? Mặc dù anh với cô ấy chỉ là tiện đường, nhưng nhìn thấy vẻ ghen tuông hiện dần trên khuôn mặt em, biểu cảm thú vị đó khiến anh vui suốt nửa ngày. Chứng tỏ, em đã bắt đầu để ý tới những cô gái xuất hiện xung quanh anh, và lo lắng cho vị trí của mình trong lòng anh nữa.
Nếu em không thích anh, thì cớ gì mà luôn lo lắng cho anh mỗi khi anh gặp chuyện không may. Khi anh bị đụng xe ngã, khi anh sơ ý để bị bỏng lúc vào bếp, khi anh bị gãy tay lúc chơi bóng rổ, em đều có mặt để sau vài lời trách móc cằn nhằn, lại lặng lẽ chăm sóc cho anh, làm những món anh thích nhưng lại không quên “nhắc nhở” anh rằng đây chỉ là bạn bè giúp đỡ nhau.
Nếu em không thích anh, thì những lúc tinh thần anh suy sụp, những lúc anh tuyệt vọng do thất bại hoặc chán nản do mọi chuyện chẳng được như ý, em lại cẩn thận ở bên anh và an ủi rằng mọi chuyện rồi sẽ qua. Mặc dù những lời em nói đôi khi hơi khó nghe, vì nó nhằm thẳng vào hiện thực và chẳng có một chút khích lệ. Nhưng chính vì thế mà anh mới biết sai lầm của mình nằm ở đâu, để mà biết làm lại từ ở đó. Nếu không có em ở bên,
có lẽ anh sẽ phải mất nhiều thời gian hơn để chấp nhận mọi chuyện.
![]() |
| Thừa nhận đi, em thích anh rồi phải không? |
Nếu em không thích anh, thì tại sao lại luôn đứng về phía anh mỗi khi anh cần người đặt niềm tin vào mình? Tại sao lại cho anh cảm giác rằng khi cả thế giới đều nghi ngờ anh, thì chỉ duy có em là vẫn sẽ một lòng tin tưởng? Nhờ có em mà anh có thêm dũng khí để làm những việc mình mong muốn, có cơ hội vượt qua những thử thách tưởng chừng không thể.
Thừa nhận đi, thật ra là em có thích anh mà!
Có lẽ em không biết, nhưng đó chính là biểu hiện của việc yêu một người. Khi chính em còn phủ nhận rằng mình không thích anh, nhưng em à, chính những hành động của em đã tố cáo rằng trong lòng em đang nghĩ ngược lại đấy.
Thế nên anh sẽ không tin mỗi khi em nói lời lạnh nhạt với anh đâu, vì em đã quan tâm, chăm sóc và yêu thương anh như thế. Có lẽ nào anh lại bỏ qua một người con gái ương bướng, quá lý trí nhưng lại có một trái tim ấm áp như em cơ chứ? Anh đâu phải là thằng ngốc không hiểu chuyện.
Và anh sẽ quanh quẩn bên em cho đến khi nào em chịu thừa nhận là thích anh, khi em chịu cho phép anh bắt đầu câu chuyện tình yêu có hậu của chúng mình. Để anh có thể vì em mà làm tất cả mọi chuyện, để anh có thể yêu thương em mỗi ngày, để anh có thể thấy rằng mình thật may mắn vì đã có em.
Sau tất cả mọi chuyện, bao giờ em mới gật đầu chấp nhận anh?
Anh vẫn đang chờ em đấy, cô gái ngốc nghếch ạ!
Nguồn:
Em thích hoa màu tím, thích viết lang man về những nỗi buồn trong cuộc sống, chỉ là chia sẻ, đơn giản vậy thôi!
![]() |
| Hoa hồng không dành cho anh - cho em! |
Có một thời gian dài anh đã đến bên em. Cùng em đi qua những mùa giông bão, đón ngày mưa, đợi chờ ngày nắng. Có một thời gian mình ngồi bên nhau, dù không nói gì cũng thấy lòng bình yên lạ. Mối quan hệ đặc biệt ấy, không ai nói với ai điều gì nhưng cả hai đều dành một vị trí thật quan trọng trong tim cho đối phương - [dường như] không ai có thể thay thế.
Một lần, em tình cờ biết anh thích hoa hồng, nhất là hoa hồng nhung. Anh cười nhiều hơn, nói nhiều hơn. Khoảng thời gian thật khác. Em lại trở về với khoảng trời của riêng mình, không buồn, không vui. Chẳng phải em từng cầu chúc anh có được niềm vui thật sự của riêng anh sao? Vậy mà, khi anh vui cười, không ngớt những lần "nguyện cầu" cùng hoa hồng, em lại thấy buồn, hụt hẫng như mất một thứ thì quan trọng. Em thật ích kỷ và hão huyền.
Em không ghét hoa hồng. Nhưng hoa hồng cũng không nằm trong danh sách yêu thích của em. Có lẽ, bản thân em đơn thuần không thích hợp với một loài hoa mang sắc màu rạng rỡ. Nhất là hồng nhung. Màu đỏ tươi của đóa hồng nhung không mang lại cho em cảm giác yên bình. Và nhất là... hoa hồng có gai - sắc nhọn! "Hoa hồng không dành cho em!".
Và rồi, thời gian cứ thế trôi. Khi mọi thứ có vẻ như đã trở về vị trí của nó. Lúc mà em và anh chưa hề biết nhau. Em lại quanh quẩn trong chính con phố của mình, vuốt ve nỗi buồn, trăn trở niềm vui. Sống những ngày phải sống. Thực sự, em vẫn quan tâm đến vui buồn của anh, dù chưa một lần nói ra lời. Một tuần, một tháng, một năm... [có thể ngắn hơn thời gian ấy], từ lúc nào anh lại trở về với anh của ngày trước, ngày chưa hề biết em. Quay cuồng với bản thân, nhốt mình trong những trắc ẩn của cuộc sống.
Lâu lâu vẫn nhận được email của anh hoặc những tin nhắn yahoo ngắn gọn, đơn thuần như những người bạn đơn thuần. Chỉ là em không trả lời, anh cũng không muốn nhận trả lời. Vì em biết một điều, anh cần không phải là những câu chuyện không đầu không cuối của em, là những lo toan vụng vặt trong cuộc sống. Điều anh cần là đóa hồng nhung đẫm sương, kiêu sa, lung linh trong nắng, đóa hồng của riêng anh.
Chúng ta lạc mất nhau. Mất đi mối quan hệ đặc biệt khi nào. Anh - em đã đi qua một khoảng thời gian thật vất vã. Anh gắng tiếp cận hoa hồng du bản thân mang nhiều thương tích. Em đứng xa xa vọng ngóng mà sao lại thấy buốt đau?!
Hoa hồng của anh vẫn kiêu sa trong mưa gió. Em tiếc một điều: Hoa hồng cũng không dành cho anh!
Nguồn:
Lười nhắn tin, điện thoại
Nếu như thời gian đầu cả hai luôn quân quýt, trò chuyện với nhau qua tin nhắn, gọi điện cả ngày cũng không thấy đủ. Anh đi chơi thì cũng nhắn báo cáo cho em. Em ăn kem thì cũng chụp hình gửi cho anh. Gần như cập nhật từng chút sinh hoạt của nhau.
Nhưng khi đã bắt đầu có cảm giác chán thì chàng trai sẽ dần dần rơi vào trạng thái lười cập nhật tình hình. Nó xuất phát từ tâm lý không muốn bị đối phương kiểm soát đời sống riêng tư và nghĩ rằng cũng không cần thiết để biết về nàng đang làm gì liên tục.
Đôi khi đây là dấu hiệu nhẹ của chán yêu và cảm thấy mối quan hệ của cả hai đang bắt đầu giãn ra, không tha thiết như những ngày đầu tiên nữa.
![]() |
| dấu hiệu cho thấy tình yêu tan vỡ |
Không có hứng thú đi chơi
Nếu ngày xưa nàng gọi một tiếng là ba chân bốn cẳng chạy đến đưa em đi khắp phố phường, chỉ cần ở bên nhau là cảm thấy hạnh phúc. Hoặc tìm mọi cách để xin nàng một cái hẹn gặp mặt chỉ trong vòng 5 phút là đủ.
Còn giờ khi xuất hiện cảm giác “phũ”, chàng trai sẽ giảm bớt dẫn đến không có nhu cầu đưa đón và gặp mặt đối phương nữa. Họ sẽ tìm mọi cách từ chối, ban đầu là những lí do êm đẹp như “anh bận việc nhà”, “anh phải đi công việc” cho đến những lí do thẳng thừng “Anh buồn ngủ lắm”, “Anh có hẹn với bạn đi đá banh.”
Trí Dũng cho biết: “Con trai không như con gái, ỡm ờ, cò cưa. Khi con trai đã không thích thì họ sẽ tìm cách trốn, chứ không phải làm cao hay dỗi hờn gì cả. Chỉ đơn giản là chán mà thôi!”
Cảm thấy bắt đầu phải cân bằng quyền lợi và nghĩa vụ
Nếu ngày xưa họ yêu chiều, nhường nhịn người yêu bao nhiêu, thì khi có dấu hiệu chán, họ sẽ bắt đầu có rất nhiều chính kiến, phụ kiến xoay quanh vấn đề “Vì anh đã… nên em phải…” liên tục.
Hoàng Liên chia sẻ: “Lúc mới yêu thì anh ấy cái gì cũng nghe theo mình. Rất sợ làm mình giận hay khó chịu. Nhưng được một thời gian thì anh ấy bắt đầu thay đổi thái độ.
Không còn nhường mình nữa, mà lúc nào cũng mang vấn đề bình đẳng ra nói chuyện. “Em bận thì anh cũng bận chứ bộ. Sao suốt ngày bắt anh qua chở đi chỗ này chỗ kia. Em có xe thì em tự đi đi!”, “Anh đang đi chơi với bạn. Em có bạn thì anh cũng có bạn chứ”. “
Nghĩ đến các vệ tinh xung quanh
Thông thường, nếu đã yêu thật lòng thì chàng trai chỉ quan tâm chăm sóc cho cô gái mình yêu mà thôi.
Nhưng khi tư tưởng “no xôi chán chè” đã xuất hiện thì họ sẽ hướng sự chú ý ra các cô gái đang lởn vởn xung quanh.
Trong lòng họ bắt đầu so sánh em A thế này, em B thế nọ rồi xem em nào hay ho hơn, hấp dẫn hơn. Đôi khi họ còn buông mồi để đùa giỡn với các em ấy để làm “người thế thân” trong trường hợp chia tay.
Tưởng tượng ra cảnh “cho nhau lối đi riêng”
Người ta gọi đây là động thái chia tay trong tư tưởng. Vì không có lí do gì để có thể nói lời chia tay, nên các anh chàng này cứ im lặng tiếp tục mối tình mà họ đã chán ngán.
Và lúc nào trong đầu họ cũng suy nghĩ về viễn cảnh “cho nhau lối đi riêng”, phải làm sao để chia tay trong êm đẹp, phải làm sao để bạn bè không trách cứ. Nếu còn yêu, sẽ không chàng trai nào hy vọng về viễn cảnh như vậy đâu nhỉ.
(Sưu tầm)
Nói lời chia tay đôi khi là cả một vấn đề nhạy cảm.
![]() |
| Làm sao để chia tay mà không gây thù hận? |
Chọn địa điểm thích hợp
Một lời chia tay chớp nhoáng, một cái tin nhắn, một cuộc điện thoại. Hay một câu nói vội vàng trước cơ quan đều không phải là một cách thức phù hợp để chia tay trong êm đẹp.
Hãy chọn một địa điểm thích hợp, yên tĩnh và có không gian thoải mái để đối phương có thể cảm thấy được tôn trọng đủ và dễ dàng tiếp nhận tin sét đánh mà các nàng sắp sửa nói ra. Đôi khi con gái hay ngại giáp mặt để nói chia tay vì sợ yếu mềm, sợ không thể cất lời.
Những nơi chốn xô bồ, ồn ào quá đều không thích hợp.
Chuẩn bị kỹ các tình huống
Rất khó có thể đoán được phản ứng các chàng khi nghe lời chia tay. Có người sẽ im lặng từ đầu đến cuối, có người sẽ gào khóc, có người sẽ rên rỉ van nài quay lại, có người sẽ bình tĩnh đòi phân tích trắng đen rõ ràng, có chàng sẽ đập bàn, nổi điên, và có chàng lẳng lặng tìm cách trả thù…
Nói chung, để không rơi vào tình huống lúng túng, ngượng ngập hoặc những hành động, lời nói quá dở hơi trong giây phút quan trọng ấy, các nàng phải hiểu rõ bản tính của người mình yêu trước đây mà có động thái phù hợp.
Tránh trường hợp ứng xử quá phũ phàng đổ thêm dầu vào lửa khiến chàng trai tức giận, dẫn đến thù hận và những hành động bột phát như giết người yêu rồi tự tử, tự làm đau bản thân mình, cưỡng bức cô gái...
![]() |
| Hãy dứt khoát và rõ ràng |
Thái độ dứt khoát
Nhiều cô nàng ngại nói lời chia tay nên có những thái độ không rõ ràng như:
- Mình tạm xa nhau một thời gian anh nhé!
- Vì sao? (Mặt nghiêm trọng)
- À… ừ
- Em hết yêu Anh phải không?
- À… Không… mà vì…
- Vì sao hả? (Đôi mắt như ăn tươi nuốt sống)
- (Sợ hãi) Ừ thì tại em cần một không gian riêng….
Hoặc kịch bản có thể là chàng trai năn nỉ ỉ ôi và cô gái yếu lòng không dám đưa ra lí do thật.
Thật ra trong lòng cô nàng biết rõ là mình đã hết yêu nhưng vẫn không dám nói thẳng sợ chàng trai đau. Nhưng chính thái độ mập mờ, tạo hy vọng, khiến chàng trai trông chờ một ngày em sẽ quay về này mới chính là liều thuốc độc. Sau này khi cô nàng yêu một người khác thì sẽ bị khép tội là “bắt cái hai tay”, “phản bội”…
Không lấy lí do gây tranh cãi
Khi tiếp nhận lời chia tay, có vài chàng trai thường không bình tĩnh và sẽ dùng mọi lí lẽ để khiến các nàng quay đầu là bờ. Chính vì vậy, chắc chắn các chàng sẽ luôn hỏi “Vì sao?”. Nếu cô gái sơ sẩy lấy những lí do quá ngớ ngẩn, chung chung hoặc không rõ ràng sẽ dễ dàng bị các chàng vặn lại.
Hoặc nếu lấy lí do quá nhạy cảm sẽ khiến các chàng tức giận mà làm ầm ĩ như “Em nghĩ mình không hợp nhau”, “Em nghĩ anh không còn giống như em tưởng tượng lúc mới gặp nhau”, “Em muốn nhường anh cho người khác mang lại nhiều hạnh phúc hơn cho anh” blabla… hoặc tệ nhất là lí do “Em đã yêu một người khác!”.
Nói chung, đơn giản chia tay vì hết yêu. “Lúc trước em yêu anh nhiều lắm. Nhưng giờ tình cảm đã cạn thì cho nhau lối đi riêng. Không phải vì anh có lỗi hay em thích người khác. Mà chỉ là không còn cảm giác yêu thôi.”
Lịch sự và đối mặt trực tiếp
Và cuối cùng, nếu cô nàng vẫn muốn cái kết có hậu cho cuộc chia tay thì phải tỏ thái độ lịch sự và nhã nhặn. Không ai mang tin dữ đến cho người khác với một thái độ cộc cằn, khó chịu và xấu xí cả.
vẫn có nhiều cô nàng nói lời chia tay mà như tát vào mặt người khác “Em chia tay vì em không thích anh chút nào cả. Bây giờ anh nhạt nhách, nông cạn và chán lắm!”, hoặc “Em chia tay vì anh không còn giống như ngày xưa chứ không phải do em hết yêu” và họ đổ tội đối phương là nguồn gốc của mọi lí do chia tay. Điều này thật hèn hạ.
Dĩ nhiên, tuy khó thật nhưng một cái hẹn gặp trực tiếp vẫn luôn cần thiết và tỏ ra tôn trọng hơn ngàn lần việc nhắn tin, gửi mail, gửi thư hay chat chit này kia.
Nguồn: baomoi
![]() |
| Cơn gió lạ |
Có những khi cần những cơn gió lạ
Thổi vào đời bùng ngọn lửa đam mê
Gió miên man hồn anh say đắm
Cơn gió lạ đưa anh đến bên em.
Cơn gió lạ lùa vào mái tóc em
Làm tóc em tung bay trong chiều vắng
Gió mơn man hôn trên đôi má em
Đôi má ửng hồng ngại ngùng e ấp.
Có những chiều sánh bước bên nhau
Tay trong tay đi trong chiều gió lộng
Gió mang lời anh thì thầm đôi tai nhỏ
Yêu một chút và thích một chút nghe em.
Nếu một ngày gió không còn thổi
Mây ngừng bay và trái đất ngừng quay
Dù ngày đó em không còn bên anh nữa
Cơn gió lạ vẫn thổi mãi trong tim anh.
Nguồn: 24h
Trong một sự tình cờ, em vô tình gặp anh tay trong tay với cô gái khác. Cô ấy thật xinh đẹp và quyến rũ! Chẳng trách anh của em lại yếu lòng trước vẻ đẹp ấy?
![]() |
| Sao anh ra đi... |
Có những cảm xúc chưa kịp gọi thành tên, có những niềm vui chưa được trọn vẹn… mà những nỗi đau đã có cơ hội để bột phát.
Những cảm xúc yêu thương đã từng có, những niềm vui nho nhỏ đã hình thành. Bỗng dưng phút chốc tan biết vào hư không.
Còn nhớ ngày nào, con đường năm ấy, lá me bay phủ kín một góc đường. Anh cùng em, hai đứa mình thật hạnh phúc biết bao nhiêu? Anh còn nhớ không?
Quán café năm nào, chúng ta cùng vui vẻ bên nhau. Là nhân chứng cho mối tình của hai ta năm ấy. Anh còn nhớ không?
Nhớ mùa mưa năm ấy, anh cùng em, đi dưới trời mưa bay. Mưa lạnh thật nhưng lúc ấy, nhờ có ngọn lửa từ trái tim anh, từ trái tim em, làm ấm cả 2 tâm hồn, anh còn nhớ nữa không?
Vẫn còn nhớ như in ngày đó, anh lạnh lẽo đứng giữa trời mưa để đợi em tan học. Học trong lớp mà lòng em se lạnh. Không biết anh đứng chờ em giữa trời mưa có lạnh lắm không? Chắc anh vẫn nhớ?
Và vẫn nhớ như in ngày đó, sau khi chở em về, anh đã nói với em: "Em này, anh thấy chúng mình không hợp nhau, anh cần có thêm thời gian"... Em như chết lặng khi nghe lời anh nói. "Sao vậy anh? Em không hiểu, chúng mình vẫn còn vui vẻ, hạnh phúc bên nhau, sao giờ anh lại nói thế?". "Anh biết nhưng anh đã suy nghĩ nhiều rồi, anh cần thời gian".
![]() |
| Trong một sự tình cờ, em vô tình gặp anh tay trong tay với cô gái khác... |
Em quay đi mặc cho hai hàng nước mắt chảy dài trên má. Hạnh phúc là thế mà giờ đau khổ là thế? Em cảm nhận được một điềm báo gở… Một thời gian dài em chờ anh suy nghĩ, chờ mãi rồi chờ mãi... nhưng chẳng thấy anh đâu. Gọi điện thì không bắt máy, nhắn tin anh không trả lời. Trong một sự tình cờ, em vô tình gặp anh tay trong tay với cô gái khác. Cô ấy thật xinh đẹp và quyến rũ! Chẳng trách anh của em lại yếu lòng trước vẻ đẹp ấy? Và rồi anh xa em thật sự.
Mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn mặc cho thời gian đủ dài để phủ trắng một miền ký ức. Nhưng thật khó cho em khi xóa bỏ chúng, thật khó cho em quá…! Lý do của anh, lời nói của anh như hàng ngàn mũi dao đâm vào trái tim em cho tới hôm nay.
Mùa mưa năm nay lại đến, vẫn con đường hàng ngày có lá me bay, vẫn còn đó quán café năm nào... chẳng có gì thay đổi nhiều nhưng sao con người lại dễ đổi thay vậy anh?
Em bước trong mưa mặc cho những nỗi đau tràn về. Có thể anh không bao giờ hiểu cảm giác của em, phải không anh?
Nguồn: 24h





















