Hôm ấy chồng em nổi giận thực sự, anh ấy im lặng suốt trên đường về. Em biết anh nghĩ gì, chẳng người đàn ông nào chịu được cảm giác bị nhầm là người yêu cũ của vợ...
Mối tình đầu của em và T kéo dài hơn 3 năm, chúng em có rất nhiều kỷ niệm đẹp. Hai đứa dự định sau khi tốt nghiệp đại học và có việc làm ổn định thì kết hôn. Thế nhưng, học xong chỉ có em đi làm còn anh ấy lại tiếp tục học lên cao.
![]() |
| Vì em lỡ gọi tên "người cũ"... |
Thời gian đầu, chúng em vẫn rất tình cảm và quan tâm đến nhau. Gia đình anh ấy vẫn nhiệt tình vun đắp cho tình yêu của hai đứa và mong cho chúng em thành vợ thành chồng. Trong khi đó, gia đình em đã có ý phản đối. Bố mẹ em cho rằng con gái có thì mà người yêu em còn học hành nữa, biết đến bao giờ anh ấy mới đỗ đạt thành tài, rồi mãi đến lúc ấy mới bắt đầu sự nghiệp thì sao mà lo cho cuộc sống gia đình được.
Thật lòng mà nói, em vẫn còn yêu anh nhưng những lời phân tích của bố mẹ cũng làm em lung lay ít nhiều. Nhìn bạn bè nối gót nhau lên xe hoa, em không thể không sốt ruột. Thời gian qua đi, công việc tạo cho em cơ hội giao tiếp với nhiều người, không ít chàng trai thành đạt đến trồng cây si ở cổng nhà em mỗi tối. T phải dành thời gian cho việc học nên cũng không thể chăm sóc em như xưa, hai đứa hai môi trường khác biệt, số lần gặp gỡ nhau thưa thớt dần, sự tác động của gia đình và bạn bè làm tình cảm trong em phai nhạt và em quyết định nói lời chia tay. Em cứ tưởng điều đó khiến T suy sụp nhưng không, anh chỉ lặng lẽ nghe em nói và cầu chúc cho em hạnh phúc.
Sau đó vài tháng, em nhận lời yêu K, một trong những anh chàng đã kiên nhẫn theo đuổi em trước đó. Anh ấy có đủ mọi điều kiện để bố mẹ em yên tâm trao gửi con gái của mình. Nửa năm sau, em về nhà chồng. K tỏ ra là người chồng tốt, chăm chút cho em vô cùng chu đáo. Em cũng ý thức được vai trò của mình nên cố gắng làm tròn nhiệm vụ của một người vợ. Thế nhưng, không hiểu sao, trong em luôn có hình bóng của T, có lúc em còn gọi tên chồng mình là T khiến K khó chịu. Em rất hối hận và hứa với K rằng sẽ không bao giờ có chuyện đó nữa. May mà K đã bỏ qua mà không trách cứ em.
Mới đây ở quê em có giỗ, vợ chồng em về thắp hương các cụ thì bà cô em hồ hởi cầm tay K mà bảo “Thằng T dạo này béo ra chứ không như dạo còn đi học, mày khác quá làm cô không nhận ra nữa”. Trời ạ, em chỉ mong đất có cái chỗ nào nứt ra để mà chui xuống. Cũng bởi tại em và T yêu nhau lâu, sự kiện gì của họ hàng cũng tham gia nên các cô chú bác mới nhầm lẫn, bản thân em còn nhầm cơ mà…
Hôm đó, chồng em nổi giận thực sự, anh ấy im lặng suốt trên đường về. Em biết anh nghĩ gì, chẳng người đàn ông nào chịu được cảm giác bị nhầm là người yêu cũ của vợ. Em chủ động nói lời xin lỗi nhưng K lại bảo chính anh ấy mới là người có lỗi vì anh ấy không thể thay thế hình ảnh của T trong em và những người thân của em. Từ hôm đó, K cứ lầm lũi như một cái bóng, đi sớm về khuya không nói với em một lời.
Em buồn, muốn tâm sự chuyện của mình với ai cho nguôi ngoai nhưng thật khó. Đúng lúc ấy, T gọi cho em hỏi về cuộc sống hiện tại. Kỷ niệm cũ ùa về, em khóc nức nở qua điện thoại mà không nói được lời nào. Đầu dây bên kia, T rối rít xin lỗi vì đã làm em buồn. Em bảo em có chuyện muốn nói và đề nghị gặp nhau nhưng T từ chối vì đang bận. Em thất vọng quá, em không hề muốn nối lại tình cũ, chỉ mong gặp T để chia sẻ những nỗi niềm của mình. Thế mà, T lại nỡ khước từ em khi em cần anh ấy.
Trong em bây giờ thật trống rỗng. Chồng em không nói chuyện với em, người yêu cũ của em không muốn gặp mặt em. Từ một cô gái kiêu hãnh luôn được đón nhận tình cảm nồng nhiệt của những người khác phái, em bỗng trở thành người phụ nữ lẻ loi. Có cánh nào để em thoát khỏi trạng thái này? Mong các bạn đọc hãy cho em lời khuyên.
(Sưu tầm)
![]() |
| Cô bé bên cửa sổ |
Có cô bé ngồi bên ô cửa sổ
Mắt to nhìn bầu trời thắm xanh
Tay xòe hứng hạt nắng sớm long lanh
Mây bồng bềnh ru giấc mơ em hát.
***
Dưới mặt đất tràn hương hoa thơm mát
Những cô bé, cậu bé đang vui đùa
Các bạn chơi trò lò cò, em yêu thích
Say sưa nhìn theo bước chân nhảy em bật cười khúc khích
Ngày mới bắt đầu hi vọng những thương yêu…
***
Trên con đường chiếc lá đổ liêu xiêu
Nghe lạo xạo bước chân người đi tới
Cậu bé mù đưa đôi tay chới với
Cô bé ước mình có thể giúp cậu đi
Bên kia đường xuất hiện bà não già nua
Đôi tay run rẩy cầm chiếc bị rách nát
Miệng thì thào một lời chua chát
“Xin mọi người thương xót thân tôi”…
Bên ô cửa cô bé lặng nhìn cuộc sống đang trôi
Em ấp ủ một giấc mơ xa xôi
Giá em là thiên thần có cánh
Em sẽ hóa phép màu để tạo ngàn sao lấp lánh
Tỏa sáng những kiếp người khốn khổ lầm than…
***
Cô bé ngồi bên ô cửa ngóng chờ mùa Thu sang
Bông cúc nhỏ xinh dường như vừa chớm nở
Em bên đời tha thiết với trái tim rộng mở
Chỉ khuyết là em thiếu một đôi chân…
Nguồn: yume
Năm đó họ 17 tuổi, cả hai đều đang đi dạo trong công viên Gia Định cùng bạn của mình thì 2 ánh mắt của đôi trẻ vô tình chạm nhau. Họ tuy không quen biết nhưng vẫn cuối chào nhau với vẻ mặt ngượng ngùng.
![]() |
| Cám ơn anh! người làm tim em phải khóc |
Từ hôm đó không biết tại sao mà cả hai cứ không hẹn mà gặp ngoài công viên. Họ từ lúc nào trở nên thân thiết và dần dần nảy sinh tình cảm với nhau. Sau khi quen nhau được ba năm chàng trai nói với cô gái:
_ Mình cùng làm thành một gia đình nhỏ 4 người em nhé -anh nói với gương mặt đầy tự tin và cùng với bó hoa trên tay, thêm chiếc nhẫn ngay bông hoa chính giữa.
Cô gái quá bất ngờ đến nổi không thể nói lên lời mà đôi mắt của cô chỉ biết rơi ra những giọt nước trong suốt, long lanh lạ thường và đôi mắt ấy chứa đầy sự hạnh phúc. Cô khẽ ngật đầu và nói:
_ Ừh….ừh…em đồng ý. Chúng ta sẽ cùng nhau có những đứa con thật tuyệt vời anh nhé.
Sau ngày đó một tháng họ tổ chức đám cưới dưới sự chứng kiến của Chúa và tất cả mọi người rất vui vẻ.
Cô dâu trẻ về nhà chồng được mọi người đón nhận. Cô về làm một người con dâu ngoan, cô chăm sóc cho mẹ chồng chu đáo. Hằng ngày nấu cơm,lau dọn nhà cửa với chăm lo cho cô em chồng thuộc cung song ngư đầy mơ mộng. Có thể nói hiếm cặp chị dâu em chồng nào hợp nhau đến ngạc nhiên như cặp chị em này.
Cưới nhau không lâu mọi người ai ai cũng vui mừng khi nghe tin cô có baby. Nhưng sau khi mang thai được một 6 tuần thì có một người phụ nữ gọi điện cho cô nói mình là bạn gái cùa chồng cô.
Nghe cô gái ấy nói mặt cô tái mét, không còn sự sống, cô không nói với bất kỳ ai mà tối đó chỉ biết ngồi khóc một mình ở góc phòng đọc sách. Cô chợt nhớ ra trước đây lúc cô chưa có con chồng cô thường hay về trễ hoặc qua đêm bên ngoài. Nghĩ tới đó thôi cô bỗng muốn khóc òa lên nhưng phải kìm nén lại vì sợ có người nghe được.
Cô không nói gì và vẫn bình thường với chồng như mọi ngày. Nhưng tối hôm sau khi đang dọn cơm điện thoại chồng cô reng lên. Có tin nhắn cô vội mở ra đọc những dòng tin đầy tình cảm của người con gái vừa gọi cho cô hôm qua.
_ Em àh, điện thoại anh có phải………………-chỉ nói nhiêu đó thôi thì chàng trai đã thấy trong mắt cô có một nỗi buồn vừa thoáng qua.
“Có phải cô ấy vừa khóc” đó là suy nghĩ vừa thoáng qua trong đầu anh. Anh chạy tới ôm hôn cô nhưng cô không một chút phản ứng. Chỉ dùng vẻ mặt lạnh lùng đáp trả hành động của anh. Anh liếc mắt qua cái điện thoại thì thấy nó đang nằm ngay tay của cô. Vội lấy mở hộp thư thì anh giật mình thấy tin nhắn của H. Anh vội nhìn sang vợ thì cô vẫn bình tĩnh ngồi ăn cơm. Chắc anh đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Sáng hôm sau anh đi gặp H ở một quán café gần công ty yêu cầu cô dừng tất cả mọi chuyện lại và xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra và anh vô cảm bước đi mặc cho cô gái kia khóc than la hét:
_ Nếu anh bỏ em, em thề em sẽ nói mọi chuyện cho gia đình của anh biết. Em sẽ nói tất cả, em sẽ làm tất cả để được bên cạnh anh.
_ Cô muốn làm gì thì làm. Tôi nói thật, tôi không ngờ cô lại là ả đàn bà mà tôi từng quen trong thời gian dài đến như thế ( anh nở nụ cười khinh bỉ rồi bước đi)
Khi anh đi ra ngoài thì bắt gặp vợ mình đứng từ bệnh viện phụ sản nhìn qua anh từ lúc nào. Anh vẫn cười và chạy tới bên vợ, anh ôm cô vào lòng nhưng cô từ chối, anh bàng hoàng nhìn cô và nhìn cô bước đi.
Một cô gái ngày thường yếu đuối nhưng sao hôm nay lại mạnh mẽ quá, thường ngày chỉ cần một cảm giác buồn thôi cũng đủ để lấy đi những giọt nước mắt của cô.
Về đến nhà cô thấy em chồng đang xem những bức ảnh mà một người xa lạ tên H gửi đến cho cô cách đây khá lâu.
_ Chị, chị nói em nghe anh hai em như thế này bao lâu rồi. Có phải trước khi chị có em bé không? Là ai gửi đến hay chị cho người theo dõi? Chị nói em nghe đi em sẽ đứng về phía chị.
Cô chỉ lắc đầu mỉm cười: “Không, em cứ xem như chưa từng thấy gì đi. Chị muốn mọi chuyện bình thường đến khi con chị chào đời, được không em.”
Anh đứng ngoài nghe hết mọi thứ và thầm nói với bản thân: “Hóa ra cô ấy đã biết từ lâu, vậy mà mình không hay biết gì cả. Tội cô ấy quá, mình là thằng tồi không xứng làm chồng, làm cha con của cô ấy.”
Mọi chuyện sẽ vẩn ổn nếu 3 tuần sau người đàn bà tên H ấy không gọi điện cho anh. Cuộc gọi vẫn với nội dung như cũ, họ gặp nhau vẫn quán café ấy, vẫn những lời níu kéo cùng những giọt nước mắt của cô ta làm anh cũng đôi chút rung động. Và điều cuối cùng cô muốn là anh hãy bên cô một đêm rồi cô sẽ ra đi.
Nhưng tối đó, vợ anh đã tới và chứng kiến cảnh tượng mình trần của 2 người trên giường. Thật không biết cô đã đau đến mức nào nhưng nước mắt cô đã không rơi, cô quay đi nhưng bước được một bước thì cả người cô ngã khụy xuống, cái thai chưa được 4 tháng đang chảy máu làm ướt đẫm chiếc váy màu xanh biếc của cô.
Anh hoảng hốt chạy lại bên cô, gọi cấp cứu đến. Anh gọi điện cho người than đến và vừa lúc đó ả đàn bà bên cạnh anh đã nói hết tất cả. Nói tại sao vợ anh lại biết nơi đó mà tới đúng lúc như vậy.
Anh giật thót và tát cô ta 2 cái nghe mà giật mình. Mẹ và em gái anh đã tới, có cả mẹ vợ của anh. Trên tay cô em gái có đem cả những tấm hình mà anh không ngờ tới ném vào mặt anh:
_ Anh vừa long chưa. Nếu ngay từ đầu không yêu thì đừng đòi sống đòi chết để mà cưới, tuy là anh tôi nhưng tôi khinh thường anh. Tôi không ngờ mình lại có một người anh như anh.
Cô em gái lo lắng cho chị dâu và đứa cháu tới đứng ngồi không yên. Hai bà mẹ nhìn những bức hình mà không tin vào mắt mình, mẹ của cô thì nhìn cánh cửa của phòng cấp cứu mà tội cho cô con gái tội nghiệp. Còn bà mẹ chồng thì đánh chàng trai rất nhiều và bảo tại sao bà lại sinh ra một đứa con như anh.
Bác sĩ cứ ra vào phòng cấp cứu mà không ai nói tình hình như thế nào cho người nhà của cô. Một tiếng, hai tiếng…….và bốn tiếng đã trôi qua, bác sĩ với bộ đồ phòng phẫu thuật màu xanh bước ra:
_ Mọi người xin bình tĩnh, đã cứu được bà mẹ nhưng đứa bé thì còn quá nhỏ nên không thể cứu được.
Mọi thứ như tối sầm trước mặt anh, anh đã giết chết con mình, đã bóp nát tất cả mọi thứ hạnh phúc trong tay mình.
Cô suất viện về nhà mẹ của mình, anh tới thăm nhưng mẹ cô không cho vào. Anh chỉ còn biết ngày ngày đem một bó hoa ly loại mà cô rất thích tới và kèm trong đó là một lá thư với nội dung:
“Em à! Anh biết mình có lỗi với em rất nhiều. Vì thế anh không hi vọng em sẽ tha thứ cho anh nhưng anh hi vọng em sẽ gặp anh để anh có thể bắt đầu lại như ngày xưa. Anh xin lỗi em.”
Cứ như thế mỗi ngày một lá thư, một đóa hoa, một sự chờ đợi suốt cả năm trời. Cuối cùng anh cũng được cô tha thứ, nhưng chưa đoàn tụ được bao lau thì cũng là lúc anh nhận ra mình chỉ đi được với cô quãng đường ngắn nữa thôi.
Ngày anh lo sợ cũng đã gần đến, anh vẫn cố gắng giấu mọi người, anh ngày ngày gấp những ngôi sao, những con hạt giấy viết những lời an ủi và rất rất nhiều câu hỏi han, quan tâm khác nhau dành cho vợ mình.
Anh cảm giác mình chỉ còn một hai ngày nữa thì anh dành hết thời gian cho gia đình, cho vợ của mình.
Khi đi chơi với vợ, anh nói tất cả với cô, nói hết những gì về bệnh tình của mình rồi anh dần dần nhắm mắt. Bỏ lại cô hoảng hốt gọi cứu thương, lo đến xanh mặt, xỉu lên xỉu xuống và tin không đáng mong đợi nhất lại tới.
Anh đã ra đi mãi mãi, nhưng cô không hề khóc, có lẽ những gì anh đã làm khiến cô hạnh phúc và cũng khiến cô đau quá nhiều nên nước mắt chảy ngược vào tim. Sau một tuần chồng mất, cô cứ đứng trước mộ của anh mà nói:
_ Tại sao anh lại không nói cho em biết trước, em ghét anh lắm, lại một lần nữa anh đã xém mang đứa con này đi anh biết không. Anh hãy đợi em nha, em sẽ mau đến với anh thôi. Em cám ơn người đàn ông đã làm tim em phải khóc bằng máu. Cảm ơn anh đã đến bên đời em, đã cho em một món quà ý nghĩa. Cảm ơn anh và xin lỗi đã để anh phải chịu đau đớn một mình.
Nguồn: truyennganhay
Nếu mẹ ngủ, ai sẽ thay mẹ lăn lộn kiếm tiền để nuôi lũ con thơ dại trưởng thành?
![]() |
| Người đàn bà không biết ngủ |
Dáng mẹ cao gầy, làn da đen rám nắng, khuôn mặt xương cùng đôi tay nhăn nhúm gầy gò và nụ cười hằn lên những nỗi nhọc nhằn cũng đủ biết cuộc đời lam lũ, vất vả hiện lên trên tấm thân cò của mẹ.
Nhà tôi có ba chị em, hai gái, một trai. Khi mẹ sinh tôi chưa được một tuổi, bố bỏ gia đình theo người đàn bà khác. Cuộc sống của mẹ tôi ngày càng xuống dốc, người đàn bà đã khổ về vật chất nay lại thêm nỗi đau tinh thần. Bà ngoại tôi kể lại, mẹ tôi như người chết đi sống lại nhưng rồi cuối cùng mẹ cũng gắng sức, đứng lên nuôi ba chị em tôi khôn lớn thành người.
Tôi nhớ như in nơi gian nhà tranh, vách đất, mẹ sớm khuya tần tảo nuôi chị em tôi ăn học. Nhiều lúc nhà còn chẳng có cái ăn, mẹ kiếm từng bữa rau, bữa cua, bữa ốc để chúng tôi bớt đi cái đói ngự trị mỗi ngày. Mẹ tôi – người đàn bà dường như không biết ngủ. Bởi nếu mẹ ngủ, ai sẽ kiếm những đồng tiền trong quãng thời gian mẹ ngả lưng để nuôi lũ con của mẹ trưởng thành? Thế nên, ngủ đối với người ta là đồng hồ sinh học nhưng với mẹ lại là một giấc mơ xa xỉ.
Ngày nào cũng đều đặn như vắt chanh, mẹ dậy từ 2 giờ sáng chở những gánh hàng rau, dưa qua chợ Long Biên để kịp giao cho lái buôn. 6 giờ sáng, mẹ trở về nhà, tay cầm theo vài chiếc bánh rán cho lũ con thơ tranh nhau ăn đi học. Những chiếc bánh rán phải khó nhọc lắm mẹ mới mua được, những đứa con của mẹ ăn ngon lành mà không biết bao giọt mồ hôi đựng ở trong đó.
Mẹ lại tiếp tục công việc chạy bàn, rửa bát thuê cho một cửa hàng ăn uống ở ngoài thị trấn tới quá trưa mới về. Chiều đến, mẹ ra đồng hái rau, thu hoạch cà chua… để chuẩn bị cho phiên chợ sáng sớm. Sau bữa cơm tối, mấy chị em tôi quây quần bên mẹ để chọc cho mẹ cười, bó những mớ rau giúp mẹ cho tới tận khuya. Thương các con, mẹ chẳng bắt chúng tôi làm gì nặng nhọc bởi với mẹ, chỉ cần con cái mẹ không thất học, gắng thi đỗ là mẹ mừng.
![]() |
| Qua bao nhiêu khó khăn, nhọc nhằn, lo toan đời sống thường nhật cũng có lúc mẹ được bình yên |
Cuộc đời của mẹ cứ trôi đều đặn với những chuỗi ngày cực nhọc chỉ có vài tiếng đồng hồ nghỉ ngơi, còn lại mẹ dành lao động. Thương mẹ vất vả, chúng tôi chẳng biết làm gì, chỉ gắng học chăm, đỗ đại học rồi đi làm thêm giúp mẹ. Có những lúc, chị em tôi chỉ muốn bỏ học để đi làm phụ giúp mẹ. Thế nhưng, khi chúng tôi vừa mở lời đã bị mẹ mắng té tát, mẹ khóc, những giọt nước mắt vội vã, lăn dài, nấc lên từng tiếng nghẹn ngào: “Đời mẹ đã khổ, chúng mày không muốn mẹ sống nữa hay sao mà còn thích bỏ học”. Bốn mẹ con tôi ôm nhau khóc nức nở.
Công lao sinh thành, dưỡng dục cùng đức hi sinh lớn lao của mẹ thôi thúc chị em chúng tôi học hành chăm chỉ, trở thành những người con có ích đỡ đần mẹ sau này. Tôi và chị gái lần lượt đỗ vào sư phạm, còn anh trai của tôi cũng thi đỗ Học viện Kỹ thuật quân sự. Gương mặt mẹ chưa bao giờ tươi tắn, rạng ngời trên những nếp nhăn như vậy bởi các con mẹ đều trưởng thành, học hành chăm chỉ và làm thêm kiếm tiền giúp mẹ bớt đi gánh nặng chồng chất lên đôi vai ngày một già yếu. Mẹ có thêm thời gian để nghỉ ngơi vì chúng tôi không cho mẹ đi chợ sớm nữa.
“Sau cơn mưa, trời lại sáng”. Qua bao nhiêu khó khăn, nhọc nhằn, lo toan đời sống thường nhật cũng có lúc mẹ được bình yên, được ngủ một giấc thật say. Bao năm “thức khuya dậy sớm” lo cho lũ con thơ từ miếng cơm, manh áo cho tới công việc học hành, giờ đây mẹ đã già yếu đi nhiều. Chúng con chẳng thể làm được gì nhiều để giúp mẹ, chỉ biết cầu chúc cho mỗi mùa xuân sang mẹ thêm trẻ lại để chúng con có thể bù đắp được phần nào cuộc đời như tấm thân cò lặn lội ngày đêm không biết mệt mỏi của mẹ.
Nguồn: 24h
Tớ chẳng thể phủ nhận những ngày tháng vui vẻ, ký ức tươi đẹp hay quá khứ ngọt ngào khi xưa. Tớ đã học được cách chấp nhận cậu không còn bên cạnh nữa và nhớ đến những gì giữa chúng ta như hồi ức tốt đẹp.
![]() |
| Cám ơn tình đầu |
Chưa được bao lâu kể từ lần cuối cùng bọn mình gặp nhau nhỉ. Tớ cứ nghĩ cũng chỉ như mọi lần, cậu bận thêm một chút thời gian mới có thể về đây. Cảm giác là như vậy, nhưng tớ biết sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy cậu một lần nữa. Thời gian ở bên nhau hơn 3 năm, chưa dài và không quá ngắn, tớ chẳng hối tiếc gì. Có lẽ đây cũng là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời mà không bao giờ quên được.
Trong lòng tớ cũng chỉ có những hồi ức tốt đẹp về cậu, nhất là khoảng thời gian chúng ta còn học cùng nhau. Có lẽ cậu chẳng nhớ nhưng ngày tháng, hình ảnh, giọng nói, cử chỉ và những kỷ niệm trong tớ vẫn còn nguyên vẹn như ngày hôm qua. Tớ từng hạnh phúc đến nghẹt thở khi lần đầu cậu nắm tay, tự hào khi có một người luôn che chở và đấu tranh bảo vệ tình yêu này.
Thời gian qua đi, mang luôn cả cậu đi, mang người con trai từng hết lòng yêu tớ và chỉ còn để lại một chút tình yêu ít ỏi thỉnh thoảng cậu mới nhớ tới. Tớ cảm nhận được điều ấy và rất sợ, sợ một ngày cậu sẽ bước ra khỏi cuộc sống của tớ. Rồi cậu đã đi, dù hàng ngày tớ đều chuẩn bị để đón nhận nhưng vẫn không thể chịu nổi. Tớ níu kéo bằng mọi cách, cảm thấy oán hận và đau lòng vô cùng.
Giờ tớ hiểu ra rằng nếu không còn yêu, tớ chẳng thể nào giữ được cậu bên mình, để cho cậu ra đi có lẽ là tốt cho cả hai chúng ta. Tớ chẳng thể nào phủ nhận những ngày tháng vui vẻ, ký ức tươi đẹp hay quá khứ ngọt ngào khi xưa, dù cho cố quên đi nó vẫn ở đấy. Tớ đã học được cách chấp nhận cậu không còn cạnh tớ nữa và nhớ đến những gì giữa chúng ta như hồi ức tốt đẹp. Cám ơn cậu, tình đầu của tớ.
Nguồn: vnexpress
Em thật ngốc nghếch, chờ đợi cái không bao giờ đến, yêu cái không bao giờ là của mình, đau khổ mà vẫn hạnh phúc.
![]() |
| Yêu anh khó thế đấy |
Anh và em quen nhau cũng được một năm rồi đấy. Thời gian càng làm cho em thấy tình cảm của mình dành anh ngày càng lớn, trưởng thành, vững vàng hơn. Kể cũng lạ, trong cuộc sống em gặp bao nhiêu người, bao nhiêu mối quan hệ xã hội khác mà chưa có ai để em nhớ và quan tâm nhiều như anh. Anh như một ẩn số em muốn tìm hiểu, khám phá. Hơn thế nữa, anh - người đàn ông bình thường lại là người mang đến cho em những cảm xúc rất đặc biệt, khi hồi hộp, khi nóng cháy khuôn mặt, khi run rẩy tay chân, người đã gieo vào lòng em những thương nhớ, mong ngóng, đợi chờ và thổn thức, người đã lấy đi những giấc ngủ đêm êm đềm của em.
Anh nhớ không? Ngày mới quen nhau, anh hay trêu đùa em bằng những câu nói vu vơ không đầu không cuối, em thấy anh thân thiện nên cũng mở lòng bằng cách trả lời anh những câu không cuối không đầu. Em nghĩ rằng đàn ông ai chẳng vậy, bản chất của họ rồi nên cũng chẳng để tâm. Để rồi vô tình hôm mắt em bắt gặp ánh mắt anh nhìn, nó làm em bị chìm ngập trong đôi mắt đó. Biết không anh lúc đó em chỉ im lặng, nhưng trong lòng thật sự rất hạnh phúc. Đó là khoảnh khắc em thấy đẹp nhất trong cuộc đời.
Anh còn nhớ có lần hỏi em: Anh còn nợ em gì không? Em trả lời: Anh nợ em trái tim anh. Anh nói: Trái tim anh khó đòi lắm đấy. Một câu nói ấy là em hiểu đã kết thúc những ngày trêu đùa của hai anh em mình, kết thúc ánh mắt anh nhìn em, kết thúc nụ cười tươi rói mỗi khi em gặp anh. Không biết có phải em là cô bé quá nhạy cảm hay không nhưng sao nghe câu đó xong em buồn vô hạn. Không phải em không tự tin để giữ lấy anh, mà sự thật đúng là trái tim anh đâu dễ dàng gì đòi được, nó là của anh, cuộc sống anh, gia đình anh, ngay từ đầu nó đã không thuộc về em.
Từ khi bị chìm nghỉm trong ánh mắt anh là em đã biết tình cảm ấy phải chôn sâu dưới đáy trái tim, em ngã đau nhưng không bị gục bởi chính anh đã dạy em biết cách nhìn và chấp nhận cuộc sống vốn dĩ như nó đã có. Thế đấy, cuộc sống có rất nhiều lựa chọn, em đã chọn và thất bại, em phải tự vượt qua. Niềm vui cũng từ bản thân em mà có nên tổn thương cũng từ trái tim em mà ra, anh đã cho em sự trưởng thành, đã trải qua những cung bậc hạnh phúc. Những bất ngờ, đau thương, tuyệt vọng, nhưng em vẫn thầm cảm ơn ngày anh đến, cho em yêu cuộc sống, yêu bản thân mình và yêu ngày mai hơn, cho em tôn trọng và nâng niu những gì đang có. Trái tim anh đấy, khó đòi lắm phải không anh?
Sóng gió ồn ào qua, trái tim em đã bình an, giờ đây em lại thấy yêu anh hơn, nó không còn là sự ích kỷ, chỉ muốn anh là của riêng mình mà em thấy niềm vui, hạnh phúc của anh là của em. Chỉ cần anh em mình mãi như bây giờ, như hàng ngày em vẫn thấy anh vui vẻ, an bình là hạnh phúc đủ đầy, như hàng ngày em thấy anh tồn tại bên cạnh em là mãn nguyện rồi. Đừng khi nào anh buồn nữa nhé!
Anh à, sâu thẳm trong tim anh có bóng dáng em không? Em không biết và không được phép hỏi, nhưng nếu có em trong đó một chút ít thôi thì nếu lỡ anh em mình có gặp nhau ở bất kỳ đâu đó, xin anh hãy cười với em nhé. Ấn tượng đầu tiên của em về anh là đôi mắt, nếu kèm theo nụ cười trên khuôn mặt ấy sẽ đẹp hơn biết bao. Em yêu anh, yêu tất cả những gì thuộc về anh và rất hạnh phúc khi nhìn thấy anh vui.
Em thật ngốc nghếch, chờ đợi cái không bao giờ đến, yêu cái không bao giờ là của mình, đau khổ mà vẫn hạnh phúc. Em là thế, có thế thì em mới yêu anh. Đôi khi em muốn cư xử thân với anh hơn mức quen biết một chút nhưng có lẽ cũng chẳng để làm gì. Nếu có thân hơn thì có mãi níu giữ niềm vui cho nhau hay không hay lại gây đau khổ cho cả hai người? Em muốn mình mãi như hiện tại để cho thời gian có là bao lâu thì ngày mai em vẫn cứ yêu anh như ngày hôm nay.
Một năm, mười năm hay trăm năm, em vẫn nhớ mãi người đầu tiên đã cho em biết thế nào là rung động con tim, là tình yêu chân thành, là người luôn ở trong góc nhỏ trái tim em. Yêu anh thật khó thế đấy.
Nguồn; vnexpress
12 giờ đêm nó chợt bừng tỉnh nước mắt vẫn còn lăn dài trên má.thì ra nó mơ nó mơ thấy bố về và ôm nó thủ thỉ như ngày còn thơ bé.
Nó thấy cảm xúc đan xen lại khó tả lắm, nó vui vì bố lại về, bố lại ôm nó và cười với nó nữa, nó vui vì lần này về bố không còn gầy như lần trước nữa và nó vui hơn cả là bố lại mua kẹo với bánh cho nó,cái thứ kẹo mà chỉ bố mua nó mới ăn,cái bánh gai màu đen bọc đầy lá mà ngày xưa nó ăn vội quệt cả lên má đen xì.Nhưng cái suy nghĩ bé bỏng ấy nhanh chóng biến mất…Nỗi buồn nó kéo tới nhanh hơn nó ôm con gấu bông và khóc.Mở điện thoại nó nhìn:nó ngắm bức ảnh bé tý xíu ấy,nó mở danh bạ,cái số điện thoại mà nó luôn lưu với tên là papa đẹp trai và cho vào danh sách những số điện thoại quan trọng.Mắt nó nhòa đi quá khứ về cái ngày chết tiệt ấy nó lại về về trong cái suy nghĩ ngây thơ của nó.5 năm rồi đã 5 năm rồi đấy nó vẫn không quên được ….
![]() |
| Con yêu bố to như thế này nè !!! |
Ngày ấy:
26-12-1994 nó ra đời .Ngoại kể :”hôm sinh con ra bố con vui lắm quên cả mẹ vừa nghe con khóc là ôm chầm lấy bác sĩ :"tôi được làm bố rồi đấy”.Biết trước con là con gái nhưng bố vẫn vui, bố chỉ trêu mẹ là :’’hình như con ông hàng xóm nhưng mà không sao cả cá vào ao ta là cá của ta “.Bố vui tính và hiền như thế đấy.Vui vẻ hạnh phúc,nó là công chúa của bố mẹ,cô con gái diệu nhỏ nhắn hoạt bát và hạnh phúc trong vòng tay của cả gia đình.Ai cũng nói con gái giống bố ghê, câu nói ấy thôi làm bố tự hào lắm,mẹ trách yêu với bố :”con em đẻ ra mà lại giống anh đến thế.Em cứ như là người đẻ thuê ấy”.Con thì lại khác bản tính trẻ con nên con gét ai nói thế lắm con chưa hiểu được nên xị mặt ra phụng phịu nói dỗi:”con là con chứ sao giống bố được”.Bố cười hiền hôn chụt 1 cái và đặt nó lên vai. "nhong nhong nhong bố làm con ngựa".Và thế cuộc sống nó êm ả lắm vui lắm cũng hạnh phúc lắm khi mà sáng nào cũng được bố đưa đi học chiều nào đi học về cũng đc mẹ đón từ cổng trường.nhưng cuộc sống không êm đềm như trong suy nghĩ ,cuộc đời đâu như mơ.
15 tuổi tròn 15 tuổi ở cái tuổi mà còn ngây ngô,trong sáng thì nó lại trầm xuống vì bố đi mất rồi,bố xa nó mất rồi.Hôm đó mẹ chuẩn bị đồ cho nó đi học thì bố mất.Bố bị đột tử.Trước khi lâm chung bố dặn mẹ kĩ lắm bố còn nhìn và ôm nó nữa.Bố bảo:”con gái ngoan không có bố bên cạnh thì phải mạnh mẽ cứng rắn nhớ nghe lời mẹ con nhé học hành tử tế nha giữ gìn sức khỏe bố đi công tác trên thiên đường bố sẽ về sớm thôi mà bố sẽ mua quà cho cục cưng của bố”.Thế rồi nó cứ ngây thơ cho rằng bố đi rồi bố sẽ về như lời bố hứa,nó ngây thơ hỏi mẹ là có phải đó là thiên đường nên bố đi chơi hả mẹ ? bố đi chắc bố về mua quà đẹp lắm ha vì thiên đường đẹp mà nó đâu biết rằng sau câu hỏi của con mẹ đã khóc, nó ôm ngoại và hỏi ngoại rằng có phải ở đó sướng lắm sướng hơn ở đây nên bố con đi 1 tuần rồi mà chưa về như lời bố hứa, ngoại ôm nó chặt lắm và tay ngoại khẽ lau giọt nước mắt trên má.Và rằng nó vẫn cứ trách bố là sao bố bỏ nó đi xa.Bố về trong giấc mơ thì nó trách là sao bố không mua quà cho con vậy........
Sau này nó biết bố đi thật rồi bố đã đi thật xa rồi, xa lắm, tít tắp mù khơi.Và đó là lần đầu tiên trong đời nó biết tủi thân.Từ đó cái tủi cứ theo nó mấy năm nay,về qua nhà con bạn ăn cơm thấy cả nhà nó hạnh phúc mà chạnh lòng,nuốt nước mắt vào trong kìm nén lắm.Là sinh viên thấy bố chị phòng bên cạnh gọi điện hỏi han nó cũng buồn,nó cũng khóc nhưng nó không để ai biết nó yếu đuối như thế…..
5năm rồi giờ tính cách nó đã đổi thay chút ít rồi đã không còn trẻ con nữa giờ nó là sinh viên năm 2 đại học đã xác định được tương lai của mình,biết thế nào là đúng sai phải trái,biết tự chăm sóc bản thân và ít khóc hơn ngày xưa .Nó biết rằng bố luôn ở bên cạnh mẹ và nó trong những lúc gian khó, lúc nó yếu lòng nữa.Nó tự tin lắm.Và giờ nó đã tự hào lắm vì nó giống bố y như đúc như bản photocopy ấy.Bản tính trẻ con ít đi rồi mà giờ nó đã lớn cứng rắn và mạnh mẽ hơn xưa rồi…..
Mỉm cười đặt chuông báo thức và ôm con gấu bông ngủ tiếp,nó nhớ rõ lời dặn của bố trong mơ lúc nãy :”nhớ đặt chuông báo thức không lại nướng quên giờ đi học con gái nhé”.Nó chợt có tý tiếc nuối là quên không cảm ơn và nói với bố là :”con yêu bố to như thế này này” như hồi còn bé…..
Bố vẫn về với nó như thế đấy.Giấc mơ be bé thế thôi nhưng mang lại cho nó hạnh phúc đong đầy.Không được báo hiếu bố nhưng nó sẽ sống tốt theo lời bố đã dặn,noi gương theo bố vì bố của con là bộ đội cụ Hồ và con là cháu ngoan bác Hồ bố nhỉ.
Con yêu bố to như thế này này !!!
Nguồn: truyennganhay
Em chỉ biết là em như mặt trăng thôi! Mặt trăng, dù khi tròn khi khuyết, muôn hình vạn trạng, nhưng bản chất của nó vẫn tròn, chẳng qua là người ta không thể nhận ra đấy thôi!
Anh!
![]() |
| Anh yêu em hay yêu những cơn mưa? |
Em mở tung cửa sổ đón lấy những giọt mưa đầu tiên. Gió mát lùa qua cửa sổ, không quên cuốn theo cho em mùi hương hoa hồng mà anh còn để lại. Mát dịu, ngòn ngọt nhẹ nhàng. Anh hay tặng hoa hồng cho em. Anh bảo lúc nào anh cũng sẽ dành cho em một bó hồng trước khi bó kia kịp tàn… Anh không biết là em luôn giữ chúng lại, treo trên cửa sổ, cho đến khô thôi vẫn không hết là hoa hồng.
Em nhớ anh!
Và em chợt tự hỏi: Anh yêu em hay yêu những cơn mưa hơn?
Nếu em hỏi anh như thế…
Đừng cốc đầu em như anh vẫn hay dành cho riêng em như thế: “ Ngốc ạ! Hỏi thế mà cũng hỏi được à”
Em hỏi thật đấy!
Anh yêu mưa vì sao?
Lần trước anh đùa: anh yêu mưa vì Thần Nông anh vốn là những giọt nước, kiểu như định mệnh, không thể trốn chạy được.
![]() |
| Anh yêu em hay yêu những cơn mưa? |
Nhưng đấy không phải là điều quan trọng nhất đâu anh! Bằng chứng là Newfeed của em tối nay, ai cũng như muốn hứng lấy một giọt mưa ướp vào trong từng câu chữ. Mà họ chả phải là Thần Nông, cũng chẳng Cự Giải, chẳng Song Ngư – những yếu tố nước của Horo.
Cái lí do quan trọng nhất, thực ra em biết chứ! Anh yêu những sự mới mẻ, đầy hứng khởi, bất ngờ và sự đổi thay. Bởi loại mưa anh yêu nhất, chẳng phải mưa rào, cũng không phùn, không ngâu… Là mưa chuyển mùa! Mà mưa chuyển mùa thì thật sự là như thế!
Anh yêu em tại sao?
Em không biết!
Em chỉ biết là em như mặt trăng thôi! Mặt trăng, dù khi tròn khi khuyết, muôn hình vạn trạng, nhưng bản chất của nó vẫn tròn, chẳng qua là người ta không thể nhận ra đấy thôi!
Em chẳng được như mưa chuyển mùa.
Em chẳng đủ trong trẻo để gột rửa mọi thứ, khiến tất cả trở nên tinh khôi trong vắt…
Em chẳng đủ mạnh mẽ để hồi sinh những mùa hoa…
Cũng chẳng đủ ấm áp để gọi nắng lên lung linh thật nhiều…
Em chỉ đơn giản là em thôi!
Anh yêu em hay yêu những cơn mưa hơn?
Liệu, một ngày nào đó, ngày mà mưa chuyển mùa đến trong lúc tình yêu của chúng mình trở thành một thói quen, có mang theo một tâm hồn trong trẻo hơn em, mạnh mẽ hơn em, ấm áp hơn em, để rồi cuốn anh phiêu lưu về một mùa mới không em? Bỏ lại hoa hồng của em chết quắt đi trong lọ mà không có nhành khác thay thế, như một dấu chấm hết?
Em cũng không thể biết được. Nhưng nếu mưa chuyển mùa không đến, sẽ chẳng thể có những đợt gió to mà anh và em vẫn thích dìu nhau qua, để biết được tay và tay đã chặt thêm qua từng đợt gió…
Mà dù chúng có cuốn anh đi, em không còn lọ hoa tươi nguyên nữa, thì em vẫn còn hoa hồng treo trên cửa sổ. Mỗi ngày héo mòn đi một ít, dần dần, mòn dần, nhưng chả bao giờ biến mất hẳn đâu mà! Chỉ thế thôi cũng là quá đủ để em đánh cược với sự tổn thương.
Anh yêu em hay yêu những cơn mưa…
Nguồn: nhật kí cuộc sống
Con trai,
Có bao nhiêu lý do để con chọn yêu một cô gái? Cô ấy đẹp, cô ấy thông minh, cô ấy đồng điệu tâm hồn với con? Có nhiều lý do khi ta quyết định sẽ chọn một người làm bạn đồng hành. Mẹ hy vọng con sẽ có thêm một lý do cho người bạn đời của mình: hãy yêu một cô gái biết chăm sóc bữa ăn gia đình!
![]() |
| Cách chọn vợ mẹ dạy con trai |
Người con gái của con không nhất thiết phải là một đầu bếp giỏi, có giải thưởng nấu ăn hay đóng vai bếp trưởng ở một nhà hàng nổi tiếng. Nhưng cô ấy nhất thiết phải là một người quan tâm đến bữa ăn gia đình, luôn dành thời gian ăn cùng con những bữa cơm và lắng nghe những câu chuyện của con quanh bàn ăn. Con biết vì sao không? Vì mỗi ngày chúng ta phải dành tám tiếng cho công việc, tám tiếng để ngủ và phục hồi năng lượng nên chỉ còn tám tiếng cho các hoạt động khác và cho nhau. Vậy nên, ăn một bữa cơm cùng nhau là một thời điểm quan trọng để cả hai có thể cùng sẻ chia những muộn phiền, lo lắng và động viên nhau trong cuộc sống.
Người con gái của con không nhất thiết phải là một người nội trợ ba đầu sáu tay, một mình chuẩn bị mấy mươi mâm cỗ cho cả gia đình chồng. Nhưng cô ấy nhất thiết phải là một người có kiến thức về thực phẩm và sức khỏe.
Người con gái của con không nhất thiết phải tất bật chạy ra chợ sau giờ tan sở và hì hụi nấu bữa cơm đủ ba món canh, mặn, xào ngày này qua ngày khác. Mẹ hiểu rằng phụ nữ thời nay phải đi làm vất vả không kém cánh đàn ông nên thật thiếu công bằng khi bắt họ phải đảm đương trăm thứ việc nhà. Nhưng cô gái của con, dù bận rộn thế nào, nhất thiết phải dành sự quan tâm đúng mức cho bữa ăn gia đình. Cô ấy phải hiểu rằng, cơm hàng cháo chợ không phải là một giải pháp lâu dài và căn bếp nguội lạnh sẽ đẩy mọi người ra xa nhau. Cô ấy có thể thuê người làm, đặt món ăn nấu sẵn... nhưng mẹ hy vọng chính cô ấy sẽ là người soạn thực đơn, hâm nóng thức ăn, đặt vào mâm tươm tất và gọi mọi người về quây quần bên bàn ăn.
Vậy đó, mẹ không nghĩ rằng con nhất thiết phải chọn một người vợ nấu ăn thật ngon hay làm nội trợ thật giỏi. Điều con cần là một cô gái hiểu vai trò của mình là giữ lửa cho gia đình. Và cô ấy, bằng cách này hay cách khác, sẽ giữ cho mái nhà của con luôn bình yên và ấm áp.
Chúc con sẽ sớm tìm được một cô gái như thế trong cuộc đời mình.
Nguồn: dantri
![]() |
| Lâu đài trong tim em |
Bàn tay em nõn nà năm ngón nhỏ
Để cho anh nắm lần nưa trong đời
Nhưng làm sao anh nắm được
Khi mắt em luôn gợn nét u sầu
Quả cầu yêu trong anh bừng giấc ngủ
Mà tim em là vực thẳm vô chừng
Là thảm cỏ để muôn người dẫm nát
Anh rụt rè chẳng dám đặt chân lên
Đến khi biết tim em là cánh cửa
Không then cài để mặc gió lùa qua
Anh vội vã lấp đầy khung cửa nhỏ
Nhưng tim em là cánh cửa vô hình
Tháng ngày qua anh nhặt tình vụn vỡ
Góp thật nhiều từng mảnh vỡ tim em
Để xây đắp một trái tim nguyên vẹn
Luôn có màu của ánh sáng pha lê
Trái tim em anh xây bằng ước vọng
Bằng tâm hồn, bằng nước mắt của anh
Nên dễ vỡ, dễ hòa chung cát bụi
Em hãy giữ bên mình thật cẩn thận nghe em.
Bguồn: 24h















