Bởi vì ngoài bạn ra, chẳng ai có thể cảm nhận được rõ ràng những vết thương đang ứa máu chảy ra từ chính tim bạn, và chẳng ai có thể kiên trì chạy đến nâng bạn dậy, dìu bạn chầm chậm bước qua quãng thời gian trúc trắc những bất an, và sự trống rỗng như một lỗ hổng lớn sâu hoắm cứ kéo bạn chìm vào trong tuyệt vọng.
Chỉ đến khi có thể cảm nhận được sâu sắc nỗi đau của mình, mới có thể dần dà biết cách tự đứng dậy và tiếp tục bước đi.
Một ngày kia bạn sẽ bỗng nhận ra rằng, kể cả xung quanh có những người sẵn sàng yêu thương mình vô điều kiện, nhưng họ cũng chẳng thể nào luôn ở bên cạnh để giúp bạn chữa lành những vết thương.
Vậy nên có đau thương đến mấy, điều bạn phải đối mặt vẫn chỉ là chính bản thân mình. Bước qua nỗi đau, nghe thì có vẻ hoa mĩ, nhưng thực chất chỉ là vượt qua bản thân mình, để rồi có cái nhìn khác hơn về cuộc sống, để chọn đương đầu chứ không phải là thỏa hiệp, để chọn chấp nhận chứ không phải buông xuôi, để chọn dũng cảm hơn chứ không phải cứ mãi hèn nhát, để chọn bình tĩnh hơn trước mọi vấn đề chứ không phải chỉ biết trốn chạy.
Chẳng cần phải đặt mục tiêu là bất cứ ai, chỉ cần mang niềm tin rằng bạn đang thay đổi, vì chính mình.
![]() |
| Hãy tự mình bước qua nỗi đau |
Quá trình trưởng thành gian nan biết bao, cứ mỗi lần vấp ngã, đứng lên, lại thấy suy nghĩ của mình dài rộng hơn một chút. Sau này nhìn lại mới thấy, hóa ra quãng thời gian lớn lên gian nan ấy, đã học được cách bình thản đối diện với hiện thực, không còn là cô bé ngày nào vẫn hay òa khóc mỗi khi vấp ngã, chỉ biết ôm riết lấy những vết thương để đau khổ một mình, nuốt cạn những tổn thương để u uất trong nỗi ấm ức chẳng thể nguôi ngoai nổi.
Ai chẳng tồn tại trong lòng một quãng thời gian như thế, chỉ là một lúc nào đấy sẽ thấy thích ứng dần với hiện thực để rồi biết tự mình bước qua những nỗi đau.
Bạn đang ở thời hiện đại, không phải là cô Tấm trong truyện cổ tích ngày xưa hay cô bé Lọ Lem đáng thương trong tiểu thuyết, để mà chỉ biết ngồi khóc trước những khắc nghiệt của cuộc đời. Bạn cần một trái tim mạnh mẽ, một lòng kiên định và sự dũng cảm để bản lĩnh chấp nhận những xáo trộn của cuộc sống, để không ai có thể làm bạn tổn thương hay rơi nước mắt.
Quan trọng là, chỉ bạn có thể tự làm chủ bản thân, để biết chọn lựa đánh cược và sẵn sàng chấp nhận chịu thua nếu thất bại. Rồi sau đó mới có thể bình tĩnh làm lại, và kiêu hãnh ngắm nhìn thành quả của mình.
Biết sống độc lập hơn, biết kiên định coi mọi nỗi đau đã qua chỉ là quá khứ đã vĩnh viễn lùi lại phía sau, biết cứng cỏi hơn để không dễ dàng gục ngã, biết tỉnh táo hơn để không cho người khác có thêm cơ hội làm tổn thương mình.
Thế đấy, cuộc sống luôn có nhiều sự chọn lựa, vậy bạn chọn sẽ tự mình vượt qua thất bại hay vĩnh viễn nằm lại nơi ấy để chờ đợi người đến kéo bạn lên?
![]() |
| Hãy tự mình bước qua nỗi đau |
Niềm vui cũng từ bản thân mà có, tổn thương cũng từ trái tim mà ra, chính vì thế mà những người trưởng thành đều phải trải qua tất cả những hạnh phúc, bất ngờ rồi đau thương, tuyệt vọng để rồi mới biết trân trọng bản thân mình như thế nào, để rồi mới biết bảo vệ mình cho tốt, để rồi biết trân trọng cái tôi vốn có và quá khứ đầy nước mắt đã tự khô từ khi nào.
"Một cánh cửa khép lại thì sẽ có một cánh cửa khác mở ra". Trong quá trình vấp váp, tự đứng dậy, bạn sẽ thấy những điều tuyệt diệu đằng sau cánh cửa đã vĩnh viễn đóng chặt ấy. Tiếp tục bước đi hay vẫn cứ đứng yên tại chỗ, quyết định là do bạn.
Những gì đã đi qua chỉ là nền tảng cho bước chân hiện tại của bạn, bởi vì kể cả có tổn thương đến mấy cũng không thể chết, cũng không thể buông xuôi tất cả. Đối diện với vòng quay không dừng lại, đối diện với cả thế giới vận động, đối diện với cuộc sống nhiều màu sắc phía trước mặt, đối mặt với lòng tin xuất phát từ chính mình, bạn có bằng lòng tự mình vượt qua tất cả hay không?
Nguồn: truyennganhay
Ngày hôm qua làm một việc xấu, thấy có lỗi với lương tâm, có lỗi với nhiều người nhưng việc đó đâu có thể không xảy ra nữa khi biết hối lỗi.
![]() |
| Quá khứ, ta đã mất.............. |
Ngày hôm qua ta nói nặng lời với cha mẹ, mẹ khóc, cha thất vọng vì đứa con mang nặng đẻ đau ấy lại làm ông đau lòng.
Ngày hôm qua đánh mất một người bạn, dù là lỗi của ai nhưng ta thấy đau lắm, con người như mất đi một phần sức sống, và cũng biết đứa bạn đau hơn ta gấp nhiều lần.
Ngày hôm qua ta đánh mất một tình yêu, vì không trân trọng, vì coi nó như trò đùa, vì một suy nghĩ thoáng qua rằng "người ta cũng chỉ qua đường như ta".
Ngày hôm qua ta đánh mất cơ hội có một công việc tốt vì nghĩ nó không đánh giá đúng khả năng của ta, rằng công việc đó thấp kém.
Ngày hôm qua ta mất..........., ta bỏ qua, ta...............mất quá nhiều thứ của ngày hôm qua ấy
Để ngày hôm nay ta thấy tiếc,ta thấy cô đơn khi không ai bên cạnh, thấy ghen tị với nhiều người, thấy...............
Rồi ta sợ, liệu rằng ngày mai ta có lại được những thứ đó, và nếu có thể thì có như ban đầu hay không khi vẫn còn đó những vết thương mà ta đã gây ra cho những người xung quanh.........
Chẳng thể đc, cái của ngày hôm nay là kết quả ta đã không trân trọng quá khứ, là cái giá sẽ phải trả trong tương lai và sẽ là điều mà ta hối hận cả đời.
Đúng, sẽ là cả đời ta sống trong sự dày vò..............ta của hiện tại thật đáng trách, ta...........của khi xưa đâu còn, ta.................tìm kiếm cái gọi là kỉ niệm ấy...............
"nếu xin lỗi có thể giải quyết đc mọi việc thì đâu cần đến cảnh sát nứa" là câu ta nói với nhiều người, vậy ta sẽ không dùng nó bởi chính ta có lúc không có trách nhiệm với câu nói của mình.
Nguồn: truyennganhay
Chưa hiểu nỗi buồn, làm sao vui… Chưa trải qua bơ vơ lạc lõng, làm sao thấu nỗi cô đơn và sự sum vầy ngọt bùi…
Ngày còn bé, tình yêu thường đến bên ta rất dễ dàng. Ta có thể thấy ái mộ trước một cậu bé biết chơi bóng rổ, ta có thể hằng đêm mơ tưởng mái tóc thơm mùi hoa nhài của cô bé nhà hàng xóm.
Ta thích, ta yêu, rồi ta tự huyễn, tự thất vọng trong cái mớ tình cảm hỗn độn trong mình. Ta thấy mọi thứ thật đơn giản, vì ta không hề muốn cảnh giác với tình yêu và trái tim ta cũng vì thế mà luôn tồn tại nhiều chỗ trống để lấp đầy…
Thế nhưng, khi lớn lên, theo thời gian, cuộc sống khẽ khàng trở mình khiến ta bắt đầu e ngại.Ta ngại yêu, ngại mơ, ngại sống, chỉ thích tính toán, chỉ thích quẩn quanh, chỉ thích mọi thứ trở nên dễ dàng y như những ngày còn thơ ấu, dù biết rằng điều đó là không thể. Ta khóc nhiều hơn, cười nhiều hơn. Rồi khi tình yêu đến bên ta, thì con tim ta đã bị lấp đầy bởi nỗi đau mất rồi…
Bạn ạ!
Tôi thích cái sự ngờ nghệch, ngốc ngếch, ngông nghênh của tuổi trẻ. Vì ta chỉ được sống có một lần, không có nhiều “mạng” thay thế như trò chơi Mario mà hồi còn bé xíu hay nghịch, nên còn ngại ngần gì. Cho và nhận, được và mất, yêu và đau, tất cả chỉ như những “gia vị” của trò chơi mang tên “Cuộc Đời” mà thôi.
Chưa hiểu nỗi buồn, làm sao vui…
Chưa trải qua bơ vơ lạc lõng, làm sao thấu nỗi cô đơn và sự sum vầy ngọt bùi…
![]() |
| Chỉ được sống một lần, nên hãy yêu một đời |
Cuộc sống sẽ trở nên thật nhạt nhẽo nếu không có tình yêu. Dù cho ta chưa may mắn được thần tình yêu để mắt đến, thì sớm muộn gì chuyện đó cũng sẽ xảy ra. Có những tình yêu bền vững kéo dài, nhưng cũng có những tình yêu chỉ khẽ thoáng quá, như một sự chân thành ngắn hạn, dễ đến rồi lại dễ đi.
“Trong đời, chỉ có một điều tệ hại hơn thất bại, đó là không dám thực hiện”, Franklin Roosevelt, vị tổng thống thứ 32 của Mỹ đã từng nói như thế. Thành công trong công việc và tình yêu, vốn là điều mà bất kì ai cũng đều theo đuổi. Vì vậy, hãy xem tình yêu như một đích đến thành công mà bạn cần phải đạt được trong đời. Không ai có thể sống mà không có tình yêu, và cho dù có sống được, thì tất cả cũng chỉ giống như hạt giống bị gieo nơi đất trồng xói mòn. Hãy nói yêu, đừng ngập ngừng, đừng sợ hãi, đừng sợ trái tim mình bị tổn thương bởi những suy nghĩ ngăn chặn, vì có những điều, một khi giấu kín thì sẽ không còn lối nào thoát ra…
Tình thân giữa gia đình, tình “bằng hữu” giữa bạn bè, tình cảm đầy thi vị giữa nam và nữ… Suy cho cùng, cũng là mang tên tình yêu. Vì ta chỉ được sống một lần, nên hãy yêu một đời, bạn tôi nhé!
Nguồn: nhật kí cuộc sống
Cuộc đời là 1 trò chơi, và trò chơi nào cũng có luật của nó. Cuộc đời bạn cũng vậy.
![]() |
| 10 điều luật làm người |
1 – Bạn có 1 cơ thể, 1 và chỉ 1. Dù bạn thích nó hay ghét nó, thì nó cũng vẫn là của bạn. Giữ gìn nó cho tốt vào.
2 – Trong thời gian dài tới, bạn sẽ học được nhiều bài học bổ ích, từ 1 ngôi trường. Nó có tên là Trường Đời.
3 – Lỗi lầm thực chất là những bài học. Trưởng thành là 1 quá trình của những trải nghiệm, sai lầm, và thử thách. Chừng nào bạn còn thất bại mà vẫn dám tiếp tục trải nghiệm, thì bạn vẫn còn tiếp tục trưởng thành.
4 – Các bài học sẽ lặp đi lặp lại cho tới khi bạn học được chúng. Một bài học sẽ xuất hiện dưới nhiều hình thức khác nhau, nhiều cái giá phải trả khác nhau và chỉ chấm dứt cho tới khi bạn học được
5 – Việc học không bao giờ kết thúc. Không có quãng thời gian nào trong cuộc đời của bạn không đi kèm với việc học. Nếu bạn còn sống, có nghĩa là vẫn còn những bài học dành cho bạn.
6 – Ngày mai không phải là thời điểm tốt hơn hiện tại. Khi cái “ngày mai” của bạn đến và trở thành hiện tại, bạn sẽ lại so sánh nó với cái “ngày mai” khác. Cái “bây giờ” mới chính là khoảng thời gian hoàn hảo nhất dành cho bạn.
7 – Những người xung quanh là cái gương của chính bạn. Bạn sẽ không Yêu hay Ghét 1 điều gì đó từ họ, cho tới khi nó phản chiếu những điều bạn thích hay ghét về chính bản thân mình.
8 – Cuộc đời nằm trong tay bạn. Với tất cả những dụng cụ, tài nguyên bạn đang có, bạn làm gì với nó là quyền của bạn. Sự lựa chọn là của bạn.
9 – Câu trả lời cho tất cả những thắc mắc, vấn đề về cuộc sống nằm trong chính bạn. Để tìm được câu trả lời, tất cả những gì bạn cần làm là quan sát, lắng nghe, hiểu rõ và tin tưởng chính bản thân mình.
10 – Dù muốn hay không, thì bạn cũng sẽ quên hết những điều này.
__Cherie Carter-Scott__
Cuộc sống này đôi khi có những nỗi đau chẳng thể gọi thành tên, có những điều mà lý trí chẳng giải thích nổi và trái tim thì cứ tự ý quyết định…
![]() |
| Hãy học cách mỉm cười với cuộc sống |
Dạo này tớ thấy cậu gầy đi nhiều, dù cậu vẫn tươi cười và nói huyên thuyên, nhưng tớ cảm nhận rằng cậu đang có tâm sự, chẳng qua cậu đang cố ép mình vui trước mặt mọi người thôi.
Có lẽ cậu sợ mọi người biết cậu đang buồn phải không? Cậu không muốn ai thương hại mình! Đừng che giấu những nỗi buồn của mình bằng những cảm xúc không có thật!
Cậu, dạo này mất ngủ triền miên, đêm online rất khuya ngồi trước máy mà chẳng biết phải làm gì, cứ nhìn như thế, cứ gõ những dòng vô nghĩa trong bản word và xóa đi lúc nào chẳng hay.
Cậu mở máy như một thói quen và cứ nhìn chăm chăm vào màn hình. Cậu mong tìm được một người bạn cũng online khuya như cậu, mong tìm được một ai đó để tâm sự, một chút thôi, nhưng dường như cậu đang thất vọng?
Cậu biết đấy,có đôi lúc nhìn sang bên cạnh, cậu chẳng thể tìm thấy ai. Có đôi lúc cậu cần một người để lắng nghe, nhưng đâu phải mọi việc lúc nào cũng suôn sẻ.
Tớ đã nghe đâu đó một câu nói “những người hay cười là những người dễ buồn nhất” cậu hay cười, nụ cười của cậu làm nhiều người vui lây, lúc ấy cậu rạng rỡ và xinh đẹp hơn bao giờ hết nhưng có đôi lúc tớ… mong nhìn thấy những giọt nước mắt của cậu, tớ muốn nhìn thấy cậu được chính là mình – một trái tim yếu đuối luôn cần được sẻ chia.
Xin cậu đừng sợ người khác thấy mình gục ngã mà cố làm ra vẻ như mình đang mạnh mẽ và đừng cố lao vào một việc gì đấy, miệt mài, say mê như để thời gian trôi qua thật nhanh, để cậu quên đi một chuyện gì đó không vui đến khi mệt nhoài.
Đã làm người ai cũng vậy thôi, ai cũng có lúc yếu đuối và mệt mỏi. Quan trọng là cậu phải biết đối mặt với bản thân mình cậu hãy khóc khi nào cậu muốn, đừng ngại người khác cười mình, cậu hãy khóc vì bản thân mình!
Nhiều khi cậu tự hành hạ bản thân mình. Tớ biết khi ấy cậu thực sự bối rối. Tớ cũng hiểu khi ấy cậu thấy rất mệt mỏi và bốc đồng, tớ sợ mỗi lúc cậu buồn, nỗi buồn của cậu quá lớn, thì cậu sẵn sàng làm những việc tồi tệ nhất có thể. Chỉ trong lúc đó mà thôi. Nhưng … xin cậu hãy nghe tớ. Không ai thương cậu bằng chính bản thân mình đâu … là cậu mà thôi!
Cuộc sống này đôi khi có những nỗi đau chẳng thể gọi thành tên, có những điều mà lý trí chẳng giải thích nổi và trái tim thì cứ tự ý quyết định.
Vì thế mà, hãy cứ yêu thương, hãy cứ ước mơ, hãy cứ là chính bản thân mình, hãy buông tay khi không thể níu giữ, hãy cứ khóc đi nếu như sức chịu đựng vượt qua giới hạn của bản thân và ngủ một giấc thật dài thật sâu để những nỗi buồn sẽ trôi vào quên lãng… Hãy học cách mỉm cười với cuộc sống!
Quay trở về với cậu của ngày hôm qua, tươi vui, trong sáng và đầy sức sống của cô gái tuổi đôi mươi nhé, được không?…
(Sưu tầm)
Cuộc sống dạy cho ta những bài học quý giá mà ta nên biết trân trọng để đứng vững giữa cuộc đời! Cùng đọc và suy ngẫm những bài học cuộc sống ý nghĩa!
Bài học về sự quan tâm
Trong tháng thứ hai của khoá học y tá, vị giáo sư của chúng tôi đã cho chúng tôi một câu hỏi hết sức bất ngờ trong bài thi vấn đáp. Tôi đã lướt qua hầu hết các câu hỏi trong bài thi, và ngạc nhiên dừng lại ở câu hỏi cuối cùng: “Hãy cho biết tên người phụ nữ quét dọn trường học của chúng ta?”. Một câu hỏi không có trong chuyên môn, chắc đây chỉ là một câu hỏi đùa thôi. Tôi đã nghĩ vậy! Thật ra, tôi đã nhìn thấy người phụ nữ đó vài lần. Cô ấy cao, tóc sẫm màu và khoảng chừng 50 tuổi nhưng làm sao mà tôi có thể biết được tên cô ta cơ chứ?
Tôi đã kết thúc bài làm của mình với câu cuối cùng bị bỏ trống.
Cuối giờ kiểm tra, một sinh viên đã hỏi vị giáo sư: “Liệu ông có tính điểm cho câu hỏi cuối cùng kia không?”, ông ta trả lời: “Chắc chắn rồi”, rồi ông nói tiếp: “Trong công việc, các em sẽ gặp rất nhiều người, tất cả họ đều quan trọng, họ xứng đáng được nhận sự quan tâm của các em, dù chỉ là một nụ cười hay một câu chào”.
Tôi đã không bao giờ quên bài học đó trên mỗi bước đường đời của mình sau này, và tôi cũng không bao giờ quên tên của người phụ nữ đó - cô Dorothy.
![]() |
| 5 bài học rất cần cho cuộc sống |
Bài học về sự giúp đỡ
Trong một đêm mưa bão bất thường trên đường phố Alabama vắng vẻ, lúc đó đã 11:30 khuya, có một bà lão da đen vẫn cứ mặc cho những ngọn roi mưa quất liên hồi vào mặt, cố hết sức vẫy vẫy cánh tay để xin đi nhờ xe.
Một chiếc xe chạy vút qua, rồi thêm một chiếc xe nữa, không ai để ý đến cánh tay dường như đã tê cứng vì lạnh cóng. Mặc dù vậy, bà lão vẫn hy vọng và vẫy chiếc xe kế tiếp. Một chàng trai da trắng đã cho bà lên xe (mặc cho cuộc xung đột sắc tộc 1960). Bà lão trông có vẻ rất vội vã, nhưng cũng không quên cám ơn và ghi lại địa chỉ của chàng trai.
Bảy ngày trôi qua, cánh cửa nhà chàng trai tốt bụng vang lên tiếng gõ cửa. Chàng trai ngạc nhiên hết sức khi thấy một cái ti vi khổng lồ ngay trước cửa nhà mình. Một lá thư được đính kèm, trong đó viết: “Cám ơn cháu vì đã cho bà đi nhờ xe vào cái đêm mưa hôm ấy. Cơn mưa không những đã làm ướt sũng quần áo mà nó còn làm lạnh buốt trái tim và tinh thần của bà nữa. Rồi thì lúc đó cháu đã xuất hiện như một thiên thần. Nhờ có cháu, bà đã được gặp người chồng tội nghiệp của mình trước khi ông ấy trút hơi thở cuối cùng. Một lần nữa bà muốn cám ơn cháu đã không nề hà khi giúp đỡ bà.”
Cuối thư là dòng chữ: “Chân thành - Bà Nat King Cole”.
Bài học về lòng biết ơn
Vào cái thời khi mà món kem nước hoa quả còn rất rẻ tiền, có một câu chuyện về cậu bé 10 tuổi thế này: Ngày nọ, Jim - tên của cậu bé - sau một hồi đi qua đi lại, ngó nghiêng vào cửa hàng giải khát đông nhất nhì thành phố, nơi có món kem nước hoa quả mà cậu rất thích, mạnh dạn tiến lại gần cái cửa, đẩy nhẹ và bước vào. Chọn một bàn trống, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống ghế và đợi người phục vụ đến.
Chỉ vài phút sau, một người nữ phục vụ tiến lại gần Jim và đặt trước mặt cậu một ly nước lọc. Ngước nhìn cô phục vụ, cậu bé hỏi: “Cho cháu hỏi bao nhiêu tiền một ly kem nước hoa quả ạ?”. “50 xu“, cô phục vụ trả lời. Nghe vậy, Jim liền móc trong túi quần ra một số đồng xu lẻ, nhẩm tính một hồi, cậu hỏi tiếp: “Thế bao nhiêu tiền một ly kem bình thường ạ?”. “35 xu”, người phục vụ vẫn kiên nhẫn trả lời cậu bé mặc dù lúc đó khách vào cửa hàng đã rất đông và đang đợi cô. Cuối cùng, người nữ phục vụ cũng mang đến cho Jim món kem mà cậu yêu cầu, và sang phục vụ những bàn khác. Cậu bé ăn xong kem, để lại tiền trên bàn và ra về.
![]() |
| 5 bài học rất cần cho cuộc sống |
Khi người phục vụ quay trở lại để dọn bàn, cô ấy đã bật khóc khi nhìn thấy 2 đồng kẽm (1 đồng bằng 5 xu) và 5 đồng xu lẻ được đặt ngay ngắn trên bàn, bên cạnh 35 xu trả cho ly kem mà Jim đã gọi - Jim đã không thể có món kem nước hoa quả mà cậu ấy thích bởi vì cậu ấy chỉ có đủ tiền để trả cho một đĩa kem bình thường và một ít tiền boa cho cô.
Bài học về sự tự giác và trách nhiệm
Xưa thật là xưa, có một ông vua nọ, một hôm ông ta sai quân lính đặt một tảng đá lớn nằm chắn ngang đường đi. Xong, ông nấp vào một bụi cây gần đấy và theo dõi.
Lần lượt ông ta thấy, những thương nhân giàu có đi qua, rồi đến những cận thần của ông đi qua, nhưng không ai có ý định xê dịch tảng đá sang bên nhường chỗ cho lối đi cả, họ chỉ lẩm nhẩm đổ lỗi cho nhà vua vì đã không cho người giữ sạch sẽ con đường.
Một lúc sau, nhà vua nhìn thấy một người nông dân đi tới với một xe rau cồng kềnh nặng trĩu. Nhìn thấy tảng đá, người nông dân liền ngừng xe và nhảy xuống đất, cố hết sức mình ông ta đã đẩy được tảng đá sang bên kia vệ đường. Vừa làm ông ta vừa lẩm bẩm: “Thật không may nếu có ai đó không thấy mày và vấp phải, chắc là sẽ đau lắm đây”. Xong đâu đấy, khi người nông dân quay trở lại xe để tiếp tục đi, bỗng ông nhìn thấy một bao tiền to đùng đặt ngay chỗ mà ông đã di chuyển tảng đá. Đó là một một món quà của đức vua cho người nào dịch chuyển được tảng đá.
Câu chuyện của người nông dân này đã giúp chúng ta nhận ra một điều quý giá mà rất nhiều người trong chúng ta không bao giờ nhận thấy: Vật cản đôi khi cũng có thể là một cơ hội tốt.
Bài học về sự hy sinh
Đã lâu lắm rồi, nhiều năm đã trôi qua, khi tôi còn là tình nguyện viên tại một bệnh viện, tôi có biết một cô gái nhỏ tên Liz - cô bé đang mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo.
Cơ hội sống sót duy nhất của cô là được thay máu từ người anh trai 5 tuổi của mình, người đã vượt qua được cơn bạo bệnh tương tự một cách lạ thường nhờ những kháng thể đặc biệt trong cơ thể. Bác sĩ đã trao đổi và giải thích điều này với cậu bé trước khi yêu cầu cậu đồng ý cho cô em gái những giọt máu của mình. Lúc ấy, tôi đã nhìn thấy sự lưỡng lự thoáng qua trên khuôn mặt bé nhỏ kia. Cuối cùng, với một hơi thở thật sâu và dứt khoát, cậu bé đã trả lời: “Cháu đồng ý làm điều đó để cứu em cháu”.
Nằm trên chiếc giường kế bên em gái để thuận tiện hơn cho việc truyền máu, cậu bé liếc nhìn em gái và đôi mắt ngời lên niềm vui khi thấy đôi má cô bé hồng lên theo từng giọt máu được chuyền sang từ người cậu. Nhưng rồi, khuôn mặt cậu bỗng trở nên tái xanh đầy lo lắng, cậu bé ngước nhìn vị bác sĩ và hỏi với một giọng run run: “Cháu sẽ chết bây giờ phải không bác sĩ?” Thì ra, cậu bé nhỏ của chúng ta đã nghĩ rằng cậu ta sẽ cho cô em gái tất cả máu trong người mình để cứu cô bé và rồi cậu sẽ chết thay em mình.
Bạn thấy không, sau tất cả những hiểu lầm và hành động của mình, cậu bé đã có tất cả nhờ đức hy sinh…
Cuộc sống có câu: “Hãy cho đi thứ bạn có, rồi bạn sẽ được đền bù xứng đáng”.
Nguồn: nhật kí cuộc sống
Đứng trước khó khăn thử thách, nếu chúng ta bỏ cuộc ngay từ phút đầu tiên, chúng ta sẽ không bao giờ biết mình có thể làm được những việc to lớn như thế nào.
Câu chuyện về người thầy giáo dạy toán ra một bài kiểm tra đặc biệt. Thầy cho phép các học trò tự chọn 1 trong 3 loại đề bài sau: Đề thứ nhất gồm một số câu dễ và một số câu khó, nếu làm được thì điểm tối đa sẽ là 10 điểm. Đề thứ 2 gồm những câu tương đối dễ, và điểm tối đa cho loại đề này là 8 điểm. Đề thứ 3 chỉ gồm những câu hỏi dễ và điểm tối đa là 6 điểm.
Cả lớp ai cũng muốn được điểm 10, nhưng khi đứng trước sự lựa chọn thì không ai dám chọn đề số 1. Cả những bạn học khá nhất lớp cũng chỉ dám chọn loại đề số 2. Còn lại chọn đề số 3.
![]() |
| Bài kiểm tra đặc biệt |
Sau 1 tuần, thầy phát bài kiểm tra, tất cả các học sinh đều thắc mắc, dù mình có làm đúng hết các câu hay sai một vài chỗ, thì đều nhận được số điểm tối đa cho loại đề đã chọn. Thầy giáo từ tốn giải thích: đây là bài kiểm tra đặc biệt: kiểm tra sự tự tin. Tất cả các em đều mong muốn được điểm cao, nhưng khi đứng trước thử thách thì lại đánh mất sự tự tin cần thiết. Có một số bạn có cách giải bài rất thông minh, nhưng lại không dám chọn đề bài số 1 để có cơ hội được điểm 10, dù đề số 1 và số 2 giống hệt nhau, thầy chỉ thay đổi thứ tự lại một chút"
Không cần phải giải thích quá nhiều về bài học này. Hãy tự mình làm một bài kiểm tra tương tự để xem bản lĩnh và sự tự tin của bản thân chúng ta đã đủ lớn để bất chấp khó khăn, vượt qua thử thách và gặt hái những thành công?
Hãy vững tin, làm những việc bạn không dám làm, để có được những điều bạn ao ước mà chưa có được.
Nguồn: nhật kí cuộc sống
![]() |
| Những lời khuyên ý nghĩa mẹ dành cho con gái… |
1. “Hãy luôn yêu bản thân mình trước khi con yêu người khác”
Tự chăm sóc bản thân là biểu hiện của việc yêu thương mình… Nếu con không thể yêu thương và trân trọng bản thân thì con mong sao người nào đó có thể yêu con thực sự?
2. Đừng biến nỗi buồn thành thói quen
Con có thể buồn, có thể khóc, nhưng nhớ là chỉ trong giây lát. Sau đó, con hãy bỏ ra khỏi đầu tất cả những điều không đáng để nghĩ, không đáng để nhớ. Nỗi buồn không đáng sợ. Nó chỉ đáng sợ khi con biến nó trở thành thói quen… Hãy giữ bản thân ở trạng thái cân bằng để luôn tràn đầy sức mạnh. Và hãy luôn là cô gái có nụ cười tiếp sức cho người khác, con nhé…
3. Con cần tình yêu chứ không cần một người đàn ông
Xung quanh con vẫn còn rất nhiều người đàn ông tốt và xứng đáng hơn là kẻ đã quay lưng lại với mình…. Nếu con quá coi trọng, vật vã vì người đàn ông đã làm con đau lòng, con sẽ khó có thể đứng lên và bắt đầu lại từ đầu.
4. Từ bỏ thói quen là việc cần phải rèn luyện
Con đừng bao giờ nghĩ rằng mình không thể sống thiếu người đó, không thể chia tay, không thể tìm được và không thể yêu ai được nữa… Con hãy nhớ “Gieo hành vi gặt thói quen”. Sau này con hãy rút kinh nghiệm, kể cả trong tình yêu hay hôn nhân, phải luôn rèn luyện để mình tự chủ, độc lập và bản lĩnh, và luôn có thể nói “sẵn sàng” với việc từ bỏ một thói quen không tốt.
5. Đừng gắn thất bại với tình yêu và cảm xúc của bản thân
Chia tay không nghĩa là trái đất sụp đổ. Đổ vỡ không có nghĩa là thất bại. Đừng gắn thất bại với cảm xúc cá nhân để dằn vặt bản thân mình… Hãy cảm ơn tình yêu đó vì đã để lại trong con nhiều cảm xúc đến vậy.
6. Đã yêu đừng bao giờ nói câu “hối tiếc”
“Hối tiếc” là từ mẹ không muốn có trong suy nghĩ của con, không chỉ ở tình yêu mà trong mọi việc… Hãy mạnh mẽ và quyết đoán lên con. Hãy học cách chấp nhận sai lầm và đứng lên từ thất bại. Đó mới là cách nghĩ và hành động khôn ngoan của một cô gái trưởng thành…
7. Học cách tha thứ
Hãy tha thứ cho tất cả những việc họ đã làm không phải với ta. Không phải vì họ, mà vì chính bản thân mình con ạ! Rồi sau này con sẽ ngồi và nghĩ lại mọi chuyện của ngày hôm nay, tự nhủ “sao khi xưa mình lại hâm quá thế…”. Đôi khi người buông tay con mới là người quan tâm con nhất đấy con ạ!
8. Thời gian là liều thuốc quý giá
Thời gian có thể khiến mọi vết thương đóng vẩy và liền da, bất kể là gì con ạ… Mọi thứ rồi sẽ qua con ạ, và hạnh phúc chỉ mỉm cười với những người dũng cảm dám đối mặt với khó khăn mà thôi.
9. Đừng tùy tiện khóc trước mặt đàn ông
Nếu con không thể khiến mình mạnh mẽ để không khóc, thì hãy nhớ điều này: “Người đàn ông làm cho con khóc nhiều nhất có thể là người con yêu nhất. Người hiểu được những giọt nước mắt của con từ đâu là người yêu con nhất. Nhưng, chỉ có người im lặng lau nước mắt cho con mới là người cuối cùng bên con”.
10. Một nửa thế giới yêu thương luôn ở cạnh con
Đôi lúc vì yêu thương một người đàn ông quá mức, mà con quên mất xung quanh mình có cả một nửa thế giới yêu thương luôn dành cho con… Hãy dành thời gian quý báu đó để chăm sóc bản thân và những người thực sự yêu thương con…
11. Tìm lại bản thân và không bao giờ được từ bỏ niềm tin
Hãy tìm lại bản thân mình trước khi trượt dài biến mình trở nên già nua, yếu đuối… Con đừng quên, trời sinh ra chúng ta vốn dĩ không thể nhìn thấy sau lưng để chúng ta hiểu rằng sống vì tương lai chứ không phải vì quá khứ.
12. Sung sướng hay khổ đau không phụ thuộc vào việc con là nam hay nữ
Con nói “làm con gái thật khổ, sau này con sẽ không đẻ con gái để nó phải khổ đâu”… Thành bại hay sướng khổ không nằm ở việc con là trai hay gái. Nó nằm ở việc con sống thế nào, thái độ với cuộc đời ra sao, đối mặt với khó khăn thế nào, và quan điểm hạnh phúc là thế nào…”.
Con hãy tin là cuộc sống rất công bằng… Con hãy tin, trái đất hình tròn và sau cùng “những người yêu nhau sẽ ở bên nhau”. Còn bây giờ, đứng lên nào con gái…
Nguồn: nhật kí cuộc sống
Hạnh phúc của tôi là có thật không như người ta gièm pha ganh ghét!
![]() |
| Hạnh phúc có thật |
Tôi là một người sống nôi tâm, tôi sinh ra ở ngoại thành Hà Nội nhưng hiện tại lại sống ở một phố nhỏ nơi miền núi. Ngoài công việc hằng ngày ở trường học nơi tôi công tác thì thời gian còn lại tôi dành cho gia đình nhỏ của mình. Gia đình nhỏ của tôi hoàn toàn hạnh phúc đúng với tâm nguyện của tôi không như điều họ nói về tôi: một người chồng đúng mực với hai thiên thần nhỏ đáng yêu xinh xắn một trai một gái, khoe mạnh thông minh. Chồng tôi là một người chịu thương chịu khó, thu nhập của anh cao hơn tôi rất nhiều cộng với lương giáo viên của tôi, chúng tôi đã lo được cho gia đình nhỏ của mình một cuộc sống đầy đủ không khó khăn thiếu thốn.
Tôi cũng rất hay vào chuyên mục để đọc những tâm sự hay, những mối tình lãng mạn mà ở đâu đó cũng thoáng có trong thời thiếu nữ của mình. Nhưng các bạn biết không thời gian vừa qua những câu chuyện hay, những mối tình lãng mạn đó lại có chuyện của tôi ấy thế mà tôi không hề hay biết. Khi đó tôi cũng vô tình đọc những bài viết đó tôi thấy chúng không có sự liên quan nào đến mình, tôi dửng dưng vô cảm... Bởi nó không hề đúng thực tế của bản thân tôi, đúng với sự thật của mình thì sao tôi ngờ được. Mỉa mai làm sao! Câu chuyện của tôi được người khác nặn lên vo tròn bóp méo theo mục đích của họ. Thật nực cười! Thật xót xa, thật vô lương tâm... Mục đích của họ là gì? Là bon chen, là ghen ăn tức ở như người đời nói “Hay thì ghet, hèn thì khinh” sao? Từ nhỏ cha mẹ tôi đã dạy tôi sống trung thực thật thà, giúp đỡ mọi người xung quanh khi họ cần, làm những công việc có ích cho xã hội nếu có thể... Suốt thời cắp sách đi học tuy không là học sinh chăm chỉ nhưng tôi luôn luôn là học trò khá giỏi của lớp của trường được thầy yêu, bạn quí. Khi trưởng thành tôi sống hết lòng bằng lương tâm trách nhiệm, không bon chen ích kỉ hẹp hòi. Tục ngữ có câu “Ở hiền gặp lành” nhưng hình như không phải vậy. Tôi chưa làm điều gì có lỗi với ai, ác với ai, không tranh giành, cướp giật, bon chen ai... luôn sống cuộc sống bình lặng với tâm niệm nhường nhịn nếu có thể...
![]() |
| Cám ơn cuộc sống vì còn có nhiều điều tốt hơn những điều không tốt! |
Thời gian vừa qua tôi có đi xin chuyển công tác, tôi những tưởng đó là nhu cầu chính đáng, chính đáng với bản thân tôi, với cơ quan nơi tôi công tác. Nguyện vọng đó của tôi đã được cấp trên xem xét có triển vọng, có thể sẽ được giải quyết như ý trong thời gian sớm...Nhưng ai ngờ đâu nguyện vọng chính đáng của bản thân tôi với cơ quan với chính quyền với pháp luật thì lại không chính đáng với một số người. Họ đã bôi nhọ danh dự của tôi, gièm pha nói những điều không đúng về bản thân tôi, nên việc của tôi không thành. Suốt thời gian đó tôi chỉ biết buồn chán, thất vọng và cả vô vọng u uất vì không hiểu tại sao... nào có ai giải thích cho mình. Mãi hôm nay có người bạn tâm phúc rỉ vào tai tôi mới hay và vô cùng bàng hoang sửng sốt... Tôi muốn gửi đến người hại tôi đôi lời: “Ta không thù oán với mi, không hề có lỗi với mi, nếu có gì ta vô tình chưa tốt trong mắt mi thì cũng không đến nỗi phải quá đáng hại ta như vây. Hãy cạnh tranh lành mạnh nếu có, cạnh tranh trong sáng, thẳng thắn mặt đối mặt bởi cuộc đời có thể cuộc sống cũng có công bằng đấy mi biết không? Đừng tức tối với xung quanh nếu bản thân chưa cố gắng. Đừng ích kỉ hẹp hòi, xấu xa mà chà đạp lên người khác bằng bất cứ giá nào. Đừng suy nghĩ ai cũng xấu xa đen tối”
Vậy thôi. Từ nay tôi đã hiểu vì sao tôi thất bại, tôi sẽ thoải mái hơn, không buồn bã, sẽ chăm lo hơn cho sự nghiệp của mình và hơn hết là gia đình nhỏ của tôi, nơi tổ ấm có hai thiên thần nhỏ đó là cuộc sống, là tương lai, là tài sản, là ước mơ mai sau của tôi.
Cuối cùng tôi cũng xin chân thành cảm ơn tới những người xung quanh tôi: Những người bạn lớn, những người đã tin tưởng tôi và tôi vô cùng kính trọng. Những người thân đã tiếp cho tôi sức mạnh để tôi cố gắng vươn lên. Cám ơn cuộc sống vì còn có nhiều điều tốt hơn những điều không tốt!
Nguồn: 24h
Tôi nói với Ly, khi lần đầu chúng tôi gặp nhau:
“Dù thế nào tôi cũng sẽ đợi M, sẽ đợi….”.
Ly nói:
“Anh là một thằng đàn ông điên vì tình, Thành ạ !”.
Phải, Ly nói đúng. Tôi là thằng đàn ông điện loạn. Không phải theo nghĩa một kẻ điên đơn thuần. Mà đó là việc tôi cứ yêu đi yêu lại M. Và tha thứ cho những lỗi lầm của cô ấy.
![]() |
| Một lần nữa lại yêu |
Những ngày tháng ấy. Những tháng ngày có M. Tất nhiên là đẹp lắm trong ký ức của tôi. Một thằng đàn ông có thể thốt lên câu “chờ đợi” thì không cần phải kể nó ra sao. Cảm xúc tình yêu trong cuộc đời cũng giống như hạt muối trong bữa ăn.Nếu trong nỗi nhớ, ý nghĩ, ký ức của chúng ta, không có bóng hình ai đó. Thì cuộc đời ta đang sống cũng như bong bóng xà phòng mà thôi. Có những tháng ngày vét cạn nỗi nhớ. Nhưng không có lấy một hình bóng nào để nhớ. Đó sẽ là những tháng ngày phải được lãng quên. Vì chúng ta đã hoang phí cả một quãng đời.
Passcal từng nói“Con người không nhìn thấy hư vô che phủ mình…”. Nhưng tôi đã nhìn thấy hư vô khi con tim yếu đuối chất đầy nỗi đau. Giống kiểu khi chúng ta mất đi một người nào đó, rồi mới biết quý, biết họ quan trọng với chúng ta đến nhường nào. Thì khi đó, bạc bẽo, thờ ơ, lạnh nhạt. Thì khi đó, vô tình, cám dỗ, bon chen. Thậm chí cả tiền bạc. Sẽ biến thành phù du.
Điều đau đớn nhất trong tình yêu không phải là chia ly. Cũng không phải là khi mất người yêu thương. Mà đó là việc một ngày chúng ta nhận ra mình cũng chỉ là phù du trong ai đó. Nhưng với tình yêu, việc nhận ra là chưa đủ để nó có thể chết đi vĩnh viễn. “M sẽ trở về”, “Chỉ là nhất thời”, “Chỉ là cơn say nắng”…tôi đã nghĩ như thế. Và những tháng ngày chờ đợi được khắc tên của hi vọng.
………….
Ly đến với tôi vào một ngày nắng ấm. Nhưng lạnh lẽo và băng giá vẫn phủ trùm lấy trái tim. Đó là một nghịch lý. Mà ở đời, nghịch lý là thứ chẳng bao giờ biết tới xa xỉ. Là yêu nhau mà phải chia ly. Là làm người tốt mà chỉ nhận lại những điều cay đắng. Là đứng giữa đám đông mà cảm giác cô đơn vẫn bao phủ. Là việc bạn nhớ một người mà không bao giờ họ nhớ mình, vân vân.
Ly như ánh nắng của mùa xuân. Rọi vào bức tường phủ đầy rêu phong, trám đầy băng giá. Nhưng ánh nắng không thể xuyên qua được bức tường, để hong khô những thứ bên trong.
Tôi và Ly. Tình yêu của chúng tôi như bữa ăn không có muối. Đơn giản yêu thương thì cần được đáp trả bằng yêu thương. Dù chỉ là từ lời nói. Đó hẳn nhiên là lời của kẻ đang có một trái tim đau đớn trong lồng ngực. Và thứ yêu thương ấy sẽ khiến cho một người khác đau đớn là đương nhiên. Tại sao chúng ta cứ làm những điều mà biết rằng hậu quả mang lại chẳng có nỗi một nụ cười. Tại sao chúng ta vẫn hút thuốc, khi biết rằng điều ấy thật tệ hại. Tai sao ta vẫn cứ yêu ai đó, khi biết rằng đó là ta đang giết chết một quãng đời? Có phải chăng bây giờ con người chỉ sống cho hiện tại mà thôi?
Tôi nói với Ly:
“Để yêu được một người thật khó. Và em biết không, thực ra cái gọi là cảm xúc của yêu đương. Vốn dĩ cũng chỉ là một bức tường án ngự trước trái tim. Không hơn không kém”.
“Vậy anh muốn em là gì ? Một mũi khoan công nghiệp? Hay là một trái mìn có độ sát thương khủng khiếp?”. Ly nửa đùa nửa thật hỏi tôi.
“Anh không biết” . Tôi đã nói như thế. Để ngụy biện, để vùi sâu, để chạy trốn….
Ly đẹp. Đẹp như đóa tầm xuân, vừa khoe mình rực rỡ, vừa báo hiệu cho con người biết rằng phía trước không còn lạnh giá. Nhưng nó vô nghĩa với tôi. Cuộc đời. Có những thứ vô nghĩa với người này, nhưng lại mang tới niềm vui cho người khác. Cuộc đời này chất đầy những điều trái ngược. Vốn dĩ cuộc sống luôn sinh ra từ những điều trái ngược mà, phải không?
![]() |
| Một lần nữa lại yêu |
Thành phố vẫn thế, từ ngày M ra đi. Hay tôi không còn đủ tinh tế để nhận ra những thay đổi của nó. Bởi những thứ xưa cũ vẫn thịnh hành trong ý nghĩ. Mà niềm tin về M là một ví dụ. Ngày ra đi, M nói với tôi:
“Thành ạ. Em không phải là một con bé hời hợt trong tình yêu. Những trái tim sinh ra để yêu, không bao giờ có chỗ cho thứ cảm tình hời hợt. Nhưng em nhận thấy giữa chúng ta, có một khoảng cách. Và anh biết là gì không? Thời gian và sự cách xa sẽ cho chúng ta biết câu trả lời. Anh biết tại vì sao người yêu nhau rồi phải chia ly không Thành? Đó là khoảng cách. Khoảng cách của bàn tay, vì nó chỉ là cái nắm hờ. Khoảng cách của ánh mắt, vì có lúc ta không nhìn về một phía. Khoảng cách của những bước chân không bước kịp cùng nhau. Nhiều lắm thành ạ ! Em muốn đi, muốn rời khỏi anh, ngay bây giờ….”.
“Em đang ảo tưởng phải không M? Những thứ đó là phù du, chúng ta không nhìn thấy nó. Nếu không nói là nó hoàn toàn vô nghĩa”. Tôi nói.
“Không, như vậy là anh đã sai. Và có lẽ tình yêu của chúng ta cũng sai. Cũng nông nổi?”.
Hai lần trước M cũng đã nói những điều giống như thế. Nhưng rồi cô ấy đều trở về. Tôi cũng không xác định được là vì tôi yêu cô ấy quá nhiều. Hay vì cô ấy coi tôi như là một bến đỗ. Và mãi tới sau này tôi mới biết. Phụ nữ khi yêu, họ không bao giờ nói thật. Vì ngọn lửa của nỗi đau trong họ được châm bằng những lời nói thật. Rồi khi tôi phát hiện ra M có một người đàn ông khác. Hơn tôi về mọi mặt. Tôi vẫn cứ đợi chờ. Vì thế mà Ly nói tôi điên.
………
“Anh có nghĩ, công việc cũng ảnh hưởng tới quan điểm của tình yêu không? Vì việc anh là một nhà Lịch sử học, và việc anh yêu cũng hoàn toàn tương đồng nhau”. Ly hỏi tôi.
“Tình yêu vốn dĩ sinh ra trước loài người em à”
“Tại sao?”
“Bởi vì nó làm cho loài người đảo điên. Làm cho họ không còn là họ. Tình yêu như một thứ thuốc phiện, làm cho con người mê man. Vì thế nó phải là thứ gì đó cao siêu lắm. Và phải được tôn thờ, dù nó đã chết đi”
“Ha ha. Thật nực cười cho lời biện minh của anh. Bây giờ em còn phát hiện ra không những anh điên, mà anh còn cuồng Yêu…Cả thế gian, thế gian đã nuốt chửng tình yêu của anh. Duy chỉ có một người may mắn. Em bắt đầu ngưỡng mộ M…Thế anh có nghĩ, việc anh chờ đợi ai đó, sẽ có trước cả khi anh có ý nghĩ là yêu người ta?”.
“Cũng có thể. Nhưng phải nói là niềm tin sinh ra trước tình yêu thì đúng hơn. Nếu tin một người, rồi yêu họ, rồi tan vào họ. Thì chờ đợi cũng chỉ như một cái cây tỏa bóng mát trên con đường tình mà thôi”
“Em muốn hút thuốc…”
Ly lấy một điếu ba số. Bỏ lên đôi môi mọng nước của mình và châm lửa. Nàng rít một hơi rồi ho sặc sụa.
“Thuốc của anh, cũng là thứ sinh ra trước cả khi cái ý nghĩ nó không dành cho đàn bà thì phải? Chậc. Đàn ông là gì chứ. Khi họ cho mình cái quyền được bỏ rơi người đàn bà họ yêu. Và họ cũng tự cho mình quyền được chờ đợi ai đó đến tận tột cùng của nỗi đơn côi. Ôi ! Em là một đứa con gái yếu đuối, em không biết cách bơi giữa biển tình này anh ạ”
Tôi không nói gì. Tôi vốn dĩ là một thằng đàn ông “dễ chịu” trước mọi biến cố. Ngay cả việc “người đàn bà” của cuộc đời ra đi. Cả việc Ly ngậm những điếu ba số của tôi.
Ly đến với tôi thường xuyên. Ân ái của chúng tôi vẫn như bao người đã trưởng thành khác. Vẫn là thứ tình yêu rất đỗi bình thường. Chưa có gì để khắc sâu vào tâm khảm, nếu ngày mai chúng tôi không còn gặp nhau. Có lúc tôi chợt ân hận vì đã đến với Ly bằng tình yêu như thế. Nhưng mà việc Ly vui, đã vùi dập niềm ân hận ấy.
Trong căn gác nhỏ, Ly đã thay hết những thứ liên quan đến M. Cả những chậu phong lan tím và sen đá mà M mang từ Đà Lạt về. Tôi vẫn tưới nước cho nó hằng ngày. Như tưới cho niềm hi vọng đang dần khô héo. Tôi đã nổi cáu, khi đi làm về và phát hiện ra điều này.
“Em thật tàn nhẫn. Khi đem vứt bỏ quá khứ của người khác. Quá khứ ai hãy để họ tự vứt bỏ nó. Em hiểu không?”.
“Em chỉ muốn….”
“Em đừng nói nữa. Em đã làm anh….”.
Ly không nói gì. Nàng khóc. Những giọt nước ẩn hờ trong mí mắt cứ thế tuôn ra. Chợt tôi thấy nhói lòng. Tôi đang sở hữu một bông hoa. Một tâm hồn. Một sự yếu đuối cần được che chở bằng tình yêu. Tôi ôm Ly vào lòng. Một nỗi trống rỗng cô liêu án ngự trước cảm xúc. Khiến tôi mơ màng.
“Em biết không. Quá khứ đau đớn trong tình yêu giống một đứa trẻ, nó cần được dỗ dành. Dỗ dành để quên, để nó chìm vào giấc ngủ, giấc ngủ không bao giờ có người đánh thức”. Tôi bắt đầu nhận ra mâu thuẫn trong chính mình. Và nhận ra hình như tôi đuối sức trước mọi thương yêu trách hận.
Hôm sau, trên đường đi làm về. Tôi ghé vào cửa hàng hoa và mua một chậu Cẩm Tú Cầu mà Ly rất thích. Đó là một hành động vô thức. Bởi những gì đã xảy ra ngày hôm qua còn đọng lại trong trí não. Nhưng tôi nghĩ, cứ như thế này tôi sẽ yêu Ly. Và đó là điều tôi sợ hãi. Hay đúng hơn là nỗi sợ hãi khi biến một người từng là tất cả của mình thành phù du xa lạ, cứ gặm nhấm tôi. Đến cả nỗi sợ cũng điên rồ. Thì việc nói rằng tình yêu sinh ra trước cả loài người đâu có sai.
Trên bàn viết của tôi có một mảnh giấy. Mảnh giấy được khắc lên đó những dòng chữ xinh xắn của Ly. Một số chữ bị nhòe. Tất nhiên là vì nước mắt. Không còn bóng dáng Ly đâu nữa cả.
“Em đã khóc một tiếng đồng hồ trước khi quyết định. Em luôn cho mình một giới hạn, ngay cả việc khóc anh ạ. Vì cuộc sống này không bao giờ là đủ cả. Nhưng nếu ở lại, và nếu tiếp tục đến với anh. Em không thể đặt ra giới hạn cho trái tim mình. Và rồi cả anh và em, chúng ta sẽ khổ đau thêm một lần nữa.
Anh biết không? Em đã nói dối rằng anh là người đàn ông đầu tiên của mình. Em cũng đã từng yêu, cũng yêu nhiều như anh. Và việc đến với anh cũng chỉ là để em quên đi người đó. Nhưng rồi nó vượt qua giới hạn, và em nhận ra là con tim mình lại có thể yêu…..
Chúng ta giống nhau. Chúng ta đều đi kiếm tìm một con người, kể cả việc chờ đợi. Nhưng em đã thất bại….Anh hãy sống với quá khứ và niềm tin của mình. Em trân trọng nó. Nhưng hãy cho trái tim anh một chút tích cực. Nếu M không trở lại, thì anh phải sống tốt bằng trái tim đã qua một lần tổn thương của mình anh nhé.
Tạm biệt anh…..dòng sông của cuộc đời em”
Chậu Cẩm Tú Cầu trên tay tôi rơi xuống nền nhà, những nhành hoa bị đất cát vùi lấp, bẻ gãy. Niềm tin có bị bẻ gãy như thế không? Tôi vô minh, và tôi không thể biết được điều gì đang diễn ra trong trái tim mình. Ly đến với tôi đúng nghĩa như một người trú mưa. Và tôi cũng nhận ra, phụ nữ thường chọn yêu một người khác để quên đi kẻ đã rời bỏ họ. Đàn ông cũng thế. Nhưng đàn ông vốn dĩ hay ngụy biện, và cố tình che đậy những xúc cảm của trái tim. Ly ra đi, tôi không cảm thấy bất ngờ. Không cảm thấy đau. Chỉ thấy mình một lần nữa thọt thỏm giữa hư vô.
Tôi lao như điên ra đường. Ly lại nói đúng, điều quan trọng của cuộc đời cuối cùng cũng chỉ là việc chúng ta tìm kiếm một con người…
Nguồn: truyennganhay
Bỗng nhiên ta muốn hỏi số phận rằng “ta còn bao nhiêu thời gian nữa để sống?”. Giá mà ta có thể biết trước cái ngày định mệnh ấy thì hay biết bao. Nếu biết ta sẽ hoàn thành những việc mình còn dang dở, sẽ cười thật nhiều mỗi ngày để cuộc đời ta bớt nhạt như những ngày qua, sẽ yêu thương ai đó một cách trọn vẹn và đủ đầy hơn bao giờ, sẽ nắm lấy bàn tay và giúp đỡ, chở che bao người khi ta còn có thể, sẽ cho đi những gì ta có mà chẳng cần phải chờ mong để nhận lại điều gì, sẽ… ta sẽ làm mọi thứ nếu như ta thấy điều đó là cần thiết, bởi một ngày ta chết đi thì ta chẳng còn có thể làm gì.
Ừ thì có lẽ ta sẽ ôm mẹ ta một lần thật chặt dù mẹ có cố vùng để thoát khỏi vòng tay bé nhỏ nơi ta, sẽ thật nhẹ nhàng, nghiêm túc để hỏi rõ ràng vì sao mẹ chẳng thương ta nhiều như những đứa con khác của mẹ, và dù câu trả lời của mẹ có là gì đi chăng nữa thì trong lòng ta mẹ vẫn là một người mẹ kính yêu vô bờ.
Ta sẽ vùi đầu vào lòng nội mỗi ngày, sẽ ôm và sẽ hôn là bờ má đã nhăn nheo vì tuổi già sức kém. Ta muốn nói thật nhiều để nội biết rằng trong tim ta nội không những là một người bà đáng kính mà còn là một người mẹ hiền dịu vô cùng. Chính nội đã xoa dịu và mang ấm áp đến cho tâm hồn ta mỗi khi nó bị tổn thương. Cám ơn nhiều lắm những yêu thương mà nội đã cho ta để ta biết mình vẫn còn có bàn tay ai đó chở che, nâng đỡ.
![]() |
| Viết cho những người ta yêu thương |
Mà có lẽ cuộc đời ta chỉ cần có bao nhiêu đó thôi là đủ, đôi khi sống dài, sống lâu con người ta càng thêm mỏi mệt với đời. Bởi lẽ với ta cuộc sống vốn dĩ cứ vô thường như thế mà thôi.
Ta sẽ chạy đến bên cạnh ba ta, người đàn ông làm ta thất vọng nhưng cũng làm lòng ta xót xa vô cùng. Khi đó chắc ta sẽ đủ dũng cảm để bảo với ba rằng “con yêu ba”, ba tiếng mà ta đã bao lần muốn nói nhưng rồi lại chỉ dám giấu nhẹm vào trong. Và có lẽ ta cũng sẽ ôm ba thật chặt một lần sau cuối để cảm nhận một tình cảm cha con nồng đậm là như thế nào.
Rồi ta sẽ đến bên người đàn ông mà ta yêu, người ta có thể hy sinh tất cả chỉ để đổi lấy nụ cười bình yên trên gương mặt của người ấy. Ta sẽ yêu thương người ấy với mọi thứ cảm xúc còn lại trong trái tim, sẽ trao về cho người ấy tình yêu nồng nàn và thiết tha nhất có thể, sẽ nắm lấy bàn tay, hôn lên ánh mắt, bờ môi, rồi sẽ ôm người ấy chặt thật chặt một lần sau cuối. Ta sẽ bảo rằng yêu, rằng thương và sẽ tôn thờ tình yêu ấy cho đến khi ta trút hơi thở cuối cùng.
Và khi ta chỉ còn lại một ngày để sống, ta sẽ chạy đến bên người đã lặng thầm yêu thương ta, sẽ nằm trọn trong vòng tay người ấy để chờ đợi giây phút ta từ giã cõi đời, sẽ dùng sức lực còn lại cuối cùng trong ta để lau đi giọt lệ trên khóe mi người ấy, sẽ để người ấy ôm ta, hôn lên bờ môi đã không còn hồng hào như bao ngày, sẽ đặt trái tim đang yếu đuối theo từng nhịp thở của ta cận kề với những ấm áp nơi con tim của người ấy. Và trước khi vĩnh viễn từ giả cõi đời ta sẽ nắm lấy bàn tay của người ấy thật chặt thay cho lời “em sẽ mãi mãi thuộc về anh kể từ hôm nay”.
Mà có lẽ cuộc đời ta chỉ cần có bao nhiêu đó thôi là đủ, đôi khi sống dài, sống lâu con người ta càng thêm mỏi mệt với đời. Bởi lẽ với ta cuộc sống vốn dĩ cứ vô thường như thế mà thôi.
Nguồn: yume
Nhiều người cứ mãi đi tìm lời giải đáp cho câu hỏi ấy, như anh một thời cũng từng như thế. Có lẽ em sẽ bật cười khi nghe anh nói những điều này vì anh có một gia đình hạnh phúc: bố mẹ hết mực thương yêu, một người chị luôn chăm lo cho em trai. Đó là hạnh phúc to lớn, hạnh phúc mà không phải người nào cũng có được. Nhưng em biết không, anh vốn luôn là một kẻ tham lam mà, anh muốn nó thật toàn vẹn. Gia đình luôn bên anh, luôn là điểm tựa vững chãi cho anh trở về, anh biết mình đi đâu cũng luôn có đôi mắt mẹ dõi theo, luôn có những lời động viên của cha và những lời dặn dò của chị.
![]() |
| Hạnh phúc là gì? |
Nhưng anh còn cần một người song hành cùng anh trên con đường đời, nghĩa là anh cần một người ngả vào vai anh tin tưởng, anh sẽ làm chỗ dựa của người ấy. Anh cần một người biết khóc để anh dỗ dành, để anh hôn lên đôi mắt ướt nhòe và nói rằng anh sẽ luôn ở bên lau khô những giọt nước mắt của người ấy. Anh cần một người biết dỗi hờn để anh ôm thật chặt và hôn lên trán người ấy thay cho lời xin lỗi ngọt ngào. Anh cần một người vô tư như đứa trẻ, ngồi sau xe anh và nghêu ngao hát, cứ thế cùng nhau đi qua hết những con đường. Anh cần một người luôn khúc khích cười khi muốn giấu anh một điều gì đó để anh bất ngờ vì món quà người ấy mang đến. Anh cần một người để lúc nào đó đi mua sắm, nhìn vào một bộ quần áo đẹp anh sẽ nghĩ xem: không biết người ấy có mặc vừa không? Anh cần một người trong một buổi sáng se lạnh khi anh bật điện thoại nhận được tin nhắn của người ấy chỉ cần ngắn gọn: “Anh yêu, em nhớ anh!” là đã đủ để anh đi qua suốt những tháng ngày cô quạnh…
Và anh đã tìm được người ấy. Sau những nhầm lẫn ban đầu và có khi có cả những ngộ nhận, thì cuối cùng người ấy cũng đến, thật lặng lẽ nhưng anh đã kịp nhận ra đúng lúc – đó chính là em, người yêu của anh ạ. Em chính là phần hạnh phúc còn lại mà cuộc đời đã mang đến cho anh. Hạnh phúc luôn ở ngay cạnh mình, rất gần, vậy mà anh cứ mãi tìm kiếm ở nơi chân trời nào đó, để rồi khi nhìn lại cũng phải bật cười và cảm thấy may mắn vì mình đã không bước qua nhau.
Nguồn; yume
Tôi và cô ấy từng rất hạnh phúc. Chúng tôi là một đôi “trời sinh”, người ta nói vậy. Cô ấy xinh đẹp, đảm đang và luôn khiến tôi tự hào mỗi khi đi cùng đến chỗ làm. Vậy mà…
![]() |
| Chỉ yêu thương thì không đủ. |
Cả sếp và đồng nghiệp đều ngưỡng mộ cách mà vợ tôi hoàn thành những đơn hàng lớn nhỏ. Đó là lý do mà dù tôi có kiếm tiền dư dả thế nào, cô ấy vẫn luôn theo đuổi sự nghiệp của riêng mình.
Cuộc sống hôn nhân đi qua năm thứ 2, tôi bắt đầu nhìn thấy nhiều khó khăn hơn. Công việc đã hút gần như toàn bộ năng lượng của vợ tôi khiến mọi thứ trở nên lệch nhịp. Cô ấy không còn chăm lo nhà cửa nhiều, thay vào đó, cô thuê hẳn một người giúp việc theo giờ đến lau chùi và dọn dẹp. Căn nhà từ khi có người lạ ra vào bỗng trở thành một nơi rất “công nghiệp”. Những thứ đồ tôi yêu thích và hay vài thứ linh tinh chỉ đặc biệt để ở một số nơi lại bị di chuyển nháo nhào. Tôi dẹp chuyện thuê người giúp việc không lâu sau đó. Tự nhận trách nhiệm về nhà cửa thay cho vợ mỗi lúc cô ấy bận.
Chuyện nhà cửa là vậy, nhưng tôi nghĩ mình thông cảm được. Nhưng ngay cả những bữa ăn nhỏ đầm ấm giữa hai vợ chồng cũng vắng hẳn. Cô ấy luôn bận rộn với các lịch hẹn, những buổi họp, các chuyến công tác thất thường… Khoảng cách giữa có hay không việc được chăm sóc từng bữa ăn dưới tay một người phụ nữ là rất xa. Tôi không thể cứ ăn ngoài, càng ê chề khi có đồng nghiệp cười khích lúc vô tình gặp. Tôi gần như điên lên. Có những đêm tôi thèm biết bao cái cảm giác được về nhà, được dùng bữa với vợ, được nghe cô ấy cười nói và kể về bạn bè.
Nhưng rốt cuộc cái tôi nhận được chỉ là một cuộc gọi báo bận. Hoặc một người phụ nữ uể oải nằm phệt tại ghế sofa.
Dạo này cô ấy luôn như thế, về nhà trong trạng thái mệt mỏi và nhợt nhạt. Thời gian đầu tôi đã rất cố gắng hỏi chuyện và khuyên vợ giảm bớt khối lượng công việc. Cô ấy có lúc ừ, lúc lại xua đi, rồi có lúc còn cãi vã lớn tiếng. Vợ nghĩ tôi đang ích kỷ muốn giữ cô ấy cho riêng mái ấm của mình. Dù thực ra điều ấy có gì sai? Ngay cả chuyện vợ chồng, thật đáng chán là cô ấy cũng chẳng còn chút hứng thú gì cả. Nhiều đêm tôi có cảm giác vợ đang cố chiều lòng mình thật nhanh để quay ra ngủ. Việc này thật khó để trách móc. Tôi dường như chẳng thể giải thích hay trần tình điều gì với vợ về sự chán nản của mình. Có nhiều lúc, tôi tưởng như mình không thể chịu đựng thêm không khí ngột ngạt trong nhà, những tiếng thở dài nặng nhọc của cô ấy hay những đêm yêu đương không tới đâu…
Tôi vẫn kiên nhẫn chờ đợi, một điều gì đó bất ngờ sẽ thay đổi vợ mình trong nay mai. Tôi đã chờ suốt 6 tháng. Nhưng rồi mọi thứ dần trôi vào bế tắc. Sự hăng say ban đầu nhường chỗ cho một trạng thái uể oải tột cùng. Cô ấy khác đi, nhợt nhạt và thiếu sức sống.
Tôi bắt đầu nghĩ đến những con chữ trên tờ ly hôn. Tôi đã nghĩ một cách nghiêm túc.
Trong một đêm vợ vắng nhà, tôi lục tìm những tờ mẫu đơn, thứ cuối cùng có thể dứt bỏ sự mệt mỏi của tôi. Thế rồi tôi vô tình đọc được một đoạn đối thoại ngắn của hai bố con:
- Sao bố và mẹ có thể ở với nhau lâu như vậy?
- Vì ở thời của ta, cái gì hỏng thì sửa chứ không thay.
Tôi lặng người và thấy mình nông cạn. Tôi đặt cho mình rất nhiều câu hỏi rồi tự dằn vặt mình bằng những nỗi chán chường trong suốt mấy tháng qua. Đó là một đêm dài mà tôi không thể ngủ được. Sự ám ảnh về “sửa” và “thay” cứ bám lấy trong đầu. Tôi chợt nhận ra, quả là hoang đường nếu tôi không thay đổi mà cứ trông chờ một kết quả khác đi. Và tôi quyết định tìm hiểu nghiêm túc những gì đang xảy ra với cuộc sống của mình. Điều gì đang khiến vợ tôi trở nên thiếu sức sống như thế? Hóa ra đó không phải là một trường hợp cá biệt. Tôi đã bắt gặp rất nhiều anh bạn chia sẻ vấn đề tương tự trên các diễn đàn: làm việc quá sức, mệt mỏi, bỏ bê việc gia đình, không hứng thú với chồng… Họ chuyền tay nhau những cách giải quyết và cả những lọ vitamin bồi dưỡng cơ thể. Tôi áp dụng hết!
Tôi bắt đầu quay trở lại với căn bếp, nhưng lần này, thay vì đứng phụ vợ như trước, tôi làm đầu bếp. Tôi giả vờ không biết một số món đơn giản và gọi điện hỏi công thức, rồi không quên nhắn vợ về sớm dùng bữa. Cô ấy bắt đầu chú ý thực sự về việc tôi đang thèm cơm nhà thế nào. Những đêm đi làm về, thấy tôi lau và dọn dẹp nhà cửa, vợ tôi nán lại phòng khách để trò chuyện. Cô ấy bắt đầu cười nhiều hơn. Rồi mỗi sáng sẽ có một loại hoa mới được gởi đến nhà, tôi sẽ ra khỏi giường trước và mang vào phòng cho vợ. Đôi khi cô ấy mang nó đi làm như một thứ đồ may mắn. Tôi cũng lặn lội mua cho được loại vitamin tổng hợp mà các chị kháo nhau trên diễn đàn, loại thuốc có cái tên rất khó nhớ - Complebiol. Phải tới mấy lần đi mua hụt, cuối cùng tôi mới tìm được nó sau khi đã ghi lại thật kỹ trong điện thoại.
Vợ tôi dần tươi tắn và vui vẻ trở lại, chậm thôi, nhưng tôi cảm nhận được rất rõ. Ngủ tốt hơn, bớt hẳn những cơn mệt mỏi thất thường. Cô ấy đã gỡ bỏ dần vẻ ngoài ủ rủ suốt gần nửa năm trước. Chúng tôi cũng “vui vẻ” với nhau hơn và thật tuyệt vời khi cô ấy quay lại với căn bếp, cho tôi những bữa ăn đầm ấm. (Tôi đoán là cô ấy cảm thấy ngon miệng hơn chứ không hẳn là thương xót gì cho ông chồng hay cằn nhằn của mình)
Bạn không thể tưởng tượng được là tôi hạnh phúc đến mức nào đâu. Đó là cảm giác vui sướng tột cùng khi tôi lại được thấy và ngắm nhìn người phụ nữ mình yêu tràn đầy sức sống vào mỗi sớm. Tôi đã không nghĩ chỉ với vài phương pháp ngỡ như rất ngốc nghếch của mấy anh chàng trên diễn đàn, những lời nói yêu thương ngọt ngào như lúc mới yêu, cùng lọ vitamin mỗi ngày chỉ một viên nhỏ xíu, mọi thứ đã trở lại. Tôi đã tìm lại được cô ấy, tìm lại được vợ tôi. Tôi gọi đó là những thay đổi nhỏ tạo nên phép màu.
Tôi không yêu cầu thêm gì, kể cả việc giảm bớt giờ làm. Vì tôi biết vợ mình đang kiểm soát tốt mọi thứ. Có thể bận, nhưng chỉ cần đủ sức khỏe, cô ấy vẫn chăm lo chu đáo cho cuộc sống của cả hai. Với tôi vậy là quá đủ: vợ tôi khỏe mạnh và chúng tôi hạnh phúc. Hơn hết, chính vì tôi biết điều gì đã cản trở cuộc sống của gia đình mình trong quá khứ và hiểu mình cần làm gì để “sửa chữa”. Tôi nghĩ, yêu thương thôi thì chưa đủ, để giữ nhau, người ta cần hiểu biết và có cách thức đúng nữa. Giờ tôi cũng nhận ra, lấy vợ thì dễ, nhưng để giữ cô ấy hạnh phúc bên cạnh mình, để “yêu nhau đậm sâu và bên nhau dài lâu” thì là chuyện cả đời…
Nguồn: eva




















