Hôm ấy chồng em nổi giận thực sự, anh ấy im lặng suốt trên đường về. Em biết anh nghĩ gì, chẳng người đàn ông nào chịu được cảm giác bị nhầm là người yêu cũ của vợ...
Mối tình đầu của em và T kéo dài hơn 3 năm, chúng em có rất nhiều kỷ niệm đẹp. Hai đứa dự định sau khi tốt nghiệp đại học và có việc làm ổn định thì kết hôn. Thế nhưng, học xong chỉ có em đi làm còn anh ấy lại tiếp tục học lên cao.
![]() |
| Vì em lỡ gọi tên "người cũ"... |
Thời gian đầu, chúng em vẫn rất tình cảm và quan tâm đến nhau. Gia đình anh ấy vẫn nhiệt tình vun đắp cho tình yêu của hai đứa và mong cho chúng em thành vợ thành chồng. Trong khi đó, gia đình em đã có ý phản đối. Bố mẹ em cho rằng con gái có thì mà người yêu em còn học hành nữa, biết đến bao giờ anh ấy mới đỗ đạt thành tài, rồi mãi đến lúc ấy mới bắt đầu sự nghiệp thì sao mà lo cho cuộc sống gia đình được.
Thật lòng mà nói, em vẫn còn yêu anh nhưng những lời phân tích của bố mẹ cũng làm em lung lay ít nhiều. Nhìn bạn bè nối gót nhau lên xe hoa, em không thể không sốt ruột. Thời gian qua đi, công việc tạo cho em cơ hội giao tiếp với nhiều người, không ít chàng trai thành đạt đến trồng cây si ở cổng nhà em mỗi tối. T phải dành thời gian cho việc học nên cũng không thể chăm sóc em như xưa, hai đứa hai môi trường khác biệt, số lần gặp gỡ nhau thưa thớt dần, sự tác động của gia đình và bạn bè làm tình cảm trong em phai nhạt và em quyết định nói lời chia tay. Em cứ tưởng điều đó khiến T suy sụp nhưng không, anh chỉ lặng lẽ nghe em nói và cầu chúc cho em hạnh phúc.
Sau đó vài tháng, em nhận lời yêu K, một trong những anh chàng đã kiên nhẫn theo đuổi em trước đó. Anh ấy có đủ mọi điều kiện để bố mẹ em yên tâm trao gửi con gái của mình. Nửa năm sau, em về nhà chồng. K tỏ ra là người chồng tốt, chăm chút cho em vô cùng chu đáo. Em cũng ý thức được vai trò của mình nên cố gắng làm tròn nhiệm vụ của một người vợ. Thế nhưng, không hiểu sao, trong em luôn có hình bóng của T, có lúc em còn gọi tên chồng mình là T khiến K khó chịu. Em rất hối hận và hứa với K rằng sẽ không bao giờ có chuyện đó nữa. May mà K đã bỏ qua mà không trách cứ em.
Mới đây ở quê em có giỗ, vợ chồng em về thắp hương các cụ thì bà cô em hồ hởi cầm tay K mà bảo “Thằng T dạo này béo ra chứ không như dạo còn đi học, mày khác quá làm cô không nhận ra nữa”. Trời ạ, em chỉ mong đất có cái chỗ nào nứt ra để mà chui xuống. Cũng bởi tại em và T yêu nhau lâu, sự kiện gì của họ hàng cũng tham gia nên các cô chú bác mới nhầm lẫn, bản thân em còn nhầm cơ mà…
Hôm đó, chồng em nổi giận thực sự, anh ấy im lặng suốt trên đường về. Em biết anh nghĩ gì, chẳng người đàn ông nào chịu được cảm giác bị nhầm là người yêu cũ của vợ. Em chủ động nói lời xin lỗi nhưng K lại bảo chính anh ấy mới là người có lỗi vì anh ấy không thể thay thế hình ảnh của T trong em và những người thân của em. Từ hôm đó, K cứ lầm lũi như một cái bóng, đi sớm về khuya không nói với em một lời.
Em buồn, muốn tâm sự chuyện của mình với ai cho nguôi ngoai nhưng thật khó. Đúng lúc ấy, T gọi cho em hỏi về cuộc sống hiện tại. Kỷ niệm cũ ùa về, em khóc nức nở qua điện thoại mà không nói được lời nào. Đầu dây bên kia, T rối rít xin lỗi vì đã làm em buồn. Em bảo em có chuyện muốn nói và đề nghị gặp nhau nhưng T từ chối vì đang bận. Em thất vọng quá, em không hề muốn nối lại tình cũ, chỉ mong gặp T để chia sẻ những nỗi niềm của mình. Thế mà, T lại nỡ khước từ em khi em cần anh ấy.
Trong em bây giờ thật trống rỗng. Chồng em không nói chuyện với em, người yêu cũ của em không muốn gặp mặt em. Từ một cô gái kiêu hãnh luôn được đón nhận tình cảm nồng nhiệt của những người khác phái, em bỗng trở thành người phụ nữ lẻ loi. Có cánh nào để em thoát khỏi trạng thái này? Mong các bạn đọc hãy cho em lời khuyên.
(Sưu tầm)
Tôi rất đau khổ và không biết phải làm sao để bước ra khỏi vòng luẩn quẩn này nữa.
![]() |
| Dang dở! |
Vậy là tình yêu của chúng tôi kết thúc một cách nhẹ nhàng như anh mong đợi. Tôi bước đi với trái tim đầy những vết xước dọc ngang anh đã dành cho tôi, chỉ mong sao anh sẽ bằng lòng với những lựa chọn của mình. Còn tôi sẽ cố gắng đứng dậy bằng một cách nào đó, để anh yên tâm về tôi và không cảm thấy day dứt về những quyết định của mình, hơn thế nữa, tôi còn phải sống cho chính tôi và gia đình tôi, và cả người tôi yêu sau này.
Chúng tôi đến với nhau khi cả hai đang đối diện với những rạn vỡ của mối tình đầu. Cô gái ấy đã bỏ anh để đến với người con trai khác, khi anh ấy đang ở nước ngoài và cố gắng liên lạc về thì cô ấy còn mải miết với những niềm vui riêng. Anh suy sụp và đau khổ, tôi đến với anh trong thời gian ấy và anh đã nhanh chóng vượt qua được những khó khăn lúc đầu. Chúng tôi đón nhận nhau trong niềm hạnh phúc vô hạn. Anh luôn bảo tôi là món quà vô giá cuộc sống đã mang lại cho anh, anh chưa bao giờ có được cảm giác bình yên và hạnh phúc từ cô ấy như tôi đã mang lại, và với tôi cũng vậy. Tôi yêu anh rất nhiều, nhờ anh mà tôi đã lấy lại được niềm tin và niềm vui trong cuộc sống.
Thời gian trôi đi như thế, chúng tôi cùng nhau xây dựng niềm tin và những kế hoạch cho cuộc sống sau này. Cuối năm nay khi anh trở về chúng tôi sẽ làm việc và sinh sống ra sao, tổ chức đám cưới thế nào. Chúng tôi tin vào điều đó, một ngày chúng tôi ở bên nhau gần như 24 tiếng vì luôn cố gắng thức dậy sớm và đi ngủ muộn để có nhiều thời gian nói chuyện với nhau hơn, chưa kể những khi ngủ chúng tôi vẫn để máy tính. Vì anh đang được nghỉ hè và hoàn thành những giai đoạn cuối cùng để bảo vệ luận án, còn tôi vừa nghỉ việc để theo học thêm một số bằng cấp phụ nên chúng tôi có nhiều thời gian bên nhau. Bất cứ khi nào chúng tôi phải ra khỏi nhà để lên trường hay đi đâu đó, chúng tôi cũng tranh thủ nhắn tin hoặc gửi cho nhau những email ngắn gọn. Chúng tôi có được niềm hạnh phúc và tin yêu vô bờ từ những hành động đơn giản đó. Nhưng tôi không biết rằng một ngày anh phải ra đi, ra đi nhanh đến thế.
![]() |
| Không ít lần tôi bật khóc vì những tổn thương và mất mát tôi phải gánh chịu |
Trong cuộc tình này không ít lần tôi bật khóc vì những tổn thương và mất mát tôi phải gánh chịu. Chúng tôi đã chia tay nhau nhiều lần, có lẽ nó cũng không đúng nghĩa của 2 từ chia tay vì chỉ sau 1,2 ngày chúng tôi lại bình thường lại. Nhưng những điều nhỏ nhoi đó lại cứ gom góp dần để hằn sâu thêm những tổn thương trong trái tim tôi. Cô gái ấy đã rời xa anh vì cô ấy phải chăm sóc và yêu thương một người con trai khác. Anh đã đau khổ rất nhiều. Anh bảo không bao giờ anh tha thứ và chấp nhận cô ấy nữa, nhưng giờ cô ấy quay lại và những giọt nước mắt đã làm anh xót xa. Đã nhiều lần cô ấy gọi cho anh khi có tôi và cả khi không có tôi, cô ấy luôn khóc lóc nói lời xin lỗi. Anh bảo anh có người yêu rồi đừng phiền anh nhưng cô ấy vẫn van xin, vẫn gọi. Điều ấy làm anh nhớ tới kỉ niệm cũ và lại muốn được chở che cho cô ấy như lúc đầu. Rất nhiều lần, sau mỗi khi cô ấy gọi điện anh đều bảo tôi đừng lo, anh chỉ yêu tôi nhưng anh lại buồn và lo lắng cho cô ấy.
Tôi khóc, khóc rất nhiều lần như một đứa trẻ bị đòn, và sau mỗi lần như vậy anh lại bảo chia tay vì anh thấy có lỗi, vì anh không quên cô ấy được. Tôi cứ như cái cây non bị quăng quật trong bão gió khi bản thân bị hành hạ bởi những điều như vậy. Tôi đồng ý chia tay theo mong muốn của anh dù bản thân vô cùng đau khổ, nhưng lần nào cũng vậy, chỉ 1,2 ngày sau đó anh lại gọi cho tôi vì anh nhận ra rằng anh chỉ yêu tôi chứ không còn yêu cô ấy nữa. Tôi yêu và tin anh mà, mọi chuyện cứ lặp đi lặp lại như thế đến lần thứ n rồi. Anh hứa với tôi sẽ không bao giờ nghe điện thoại của cô ấy nhưng rồi anh vẫn nghe, và sau mỗi lần như vậy anh lại kể cho tôi nghe là anh cảm thấy buồn và lo cho cô ấy ra sao, và anh có lỗi với tôi thế nào. Tôi cứ như ở trong mơ vì không nghĩ rằng người con trai yêu mình lại đối xử với mình nhẫn tâm đến vậy.
Tôi đau rất nhiều. Nhưng vì yêu anh tôi đã giữ lại nỗi đau cho riêng mình và cố gắng mỉm cười để anh vui, để anh có được một cuộc sống thoải mái và bình yên nhất. Nhưng dường như những điều tôi làm chỉ là cố gắng của riêng tôi, mà hạnh phúc thì không thể xây dựng từ một phía. Suốt một thời gian dài anh cứ lặp đi lặp lại những sai lầm của mình. Tôi đã xin anh hãy cho tôi bình yên và quên tôi đi, anh có thể quay lại với cô ấy hoặc tự bản thân anh hãy chữa lành vết thương rồi yêu một người khác. Tôi khổ tâm lắm, tôi là người đến sau mà, tôi không có lỗi gì cả và tôi luôn chỉ biết yêu anh thôi, tôi chưa bao giờ quan tâm đến một người con trai nào khác mà tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy…
Gần đây cũng xảy ra một chuyện tương tự giữa chúng tôi, anh lại bảo anh lo cho cô ấy khi cô ấy khóc như vậy, và muốn được như ban đầu để chở che cho cô ấy, nhưng anh lại rất yêu và cần tôi. Tôi khóc hết nước mắt trong đau đớn. Tôi không ngủ và không ăn uống gì được. Tôi đã nói với anh lời chia tay và anh đã đồng ý giải thoát cho tôi, nhưng thực sự tôi không biết ngày mai sẽ thế nào, anh có lại gọi tôi và nhắn cho tôi trong nhớ nhung đau khổ nữa không vì anh cứ như thế tôi lại không cầm lòng được. Tôi không biết phải làm thế nào để chặn được cuộc gọi và tin nhắn quốc tế từ anh. Người ta bảo muốn ngăn chặn điều gì đó phải ngăn chặn từ cái đầu chứ không phải từ những công cụ khác, nhưng tôi hiểu tôi rất thương anh và không thể chịu nổi khi anh suy sụp và cần có tôi bên cạnh. Tôi dẫu thế nào cũng chỉ cầu mong anh được sống hạnh phúc dù người mang lại hạnh phúc cho anh không phải là tôi. Tôi rất đau khổ và không biết phải làm sao để bước ra khỏi vòng luẩn quẩn này nữa.
Nguồn: 24h
Một tháng rồi, đắm chìm trong cơn mộng mị đã một tháng rồi, cuối cùng em cũng đã tỉnh giấc. Em đã xóa, xóa tất cả những gì liên quan đến anh, người mà em đã từng "si tâm vọng tưởng" sống đến trọn đời trọn kiếp.
Một tháng, có thể sẽ không đủ để yêu đến mức sống chết, nhưng cũng đủ để khiến con tim em phải bồi hồi, xao xuyến về những cảm giác ngọt ngào bất chợt mà anh dành cho em, khiến tâm hồn em vơi đi phần nào cô đơn, trống trải. Anh đưa em từ những cung bậc cảm xúc này đến những thăng trầm cảm xúc khác. Anh như cơn bão giữa mùa, ào ạt tìm đến bên em, để rồi khi thỏa sức tung hoành, bão tan, để lại nơi đây chỉ còn tàn dư của những kí ức.
![]() |
| Giấc mơ không có thật |
Lần đầu tiên xuất hiện, anh chỉ nhẹ nhàng tiếp cận em, chậm rãi và từ tốn nhưng để lại trong em nhiều ấn tượng bởi vỏ bọc quá hoàn hảo của anh. Em cố gắng tự bảo vệ bản thân bằng hàng nghìn mũi gai nhọn, lại còn tự ngụy trang cho mình một lớp mặt nạ của đứa con gái hư hỏng, bất cần để anh không còn hy vọng hoặc chờ đợi và đặt quá nhiều niềm tin vào em. Thế nhưng tại sao mọi thứ anh đều vượt qua một cách dễ dàng? Và rồi, em ngu ngốc sập bẫy, chiếc bẫy quá tinh vi khi đánh trúng tâm lý của đứa con gái mơ mộng như em.
Anh tạo cho em niềm tin, một bức tường vững chắc về tương lai của anh và em. Anh hứa hẹn đủ điều, anh giao ước mọi chuyện. Và em tin, em tin tất cả, tin không chỉ bằng con tim mà ở cả lý trí. Buồn cười lắm phải không anh? Em đã nhiều lần nói với anh rằng, những thứ mau đến rồi cũng sẽ mau đi. Thế mà, tim em lại nhanh chóng bị anh đánh cắp như thế đấy.
Rồi, em chợt nhận ra, ngoài em, anh vẫn còn ôm ấp trong tim một hình bóng. Người con gái ấy, cô ấy và anh đã bên nhau suốt một khoảng thời gian dài. Thời gian anh tìm đến em, chỉ vì, anh cần một người thay thế. Tình yêu với anh đơn giản thế thôi sao? Anh không có cảm giác chắc chắn bên người yêu, anh đành quay sang tìm một người khác làm tấm bình phong an toàn. Để rồi một khi người con gái ấy rời xa anh, em sẽ lại là người mang trách nhiệm đến với anh.
![]() |
| Giấc mơ không có thật |
Buồn cười thật anh nhỉ? Trong khi người con gái ấy yêu anh hết lòng, thế mà hết lần này đến lần khác anh lại nhẫn tâm lừa dối cô ấy. Còn em, có thể kiếp trước em đã nợ anh một điều gì đó chăng? Để đến kiếp này, Thượng đế đã sắp đặt cho em gặp lại anh, biến em trở thành "nạn nhân" trong trò chơi tình ái của anh một cách ngu ngốc.
Mất đi tình yêu thật sự rồi, anh đau đớn lắm sao? Anh tìm mọi cách để níu kéo người con gái ấy, bỏ mặc sự quan tâm, ân cần của em, bỏ mặc cho thứ gọi là tình yêu mà anh đã từng ngỏ lời với em...và bỏ cả những mộng ước về tương lai mà anh đã dành cho em lúc ban đầu. Anh ngoảnh mặt làm ngơ chẳng để lại cho em một lời nào.
Anh biết không? Khi hiểu ra mọi chuyện, em không còn khóc được nữa, em chợt bật cười. Cười cho sự khờ khạo. Cười cho sự ngây thơ, dại cuồng. Thật sự em đang nghĩ rằng, thế giới ảo không thể nào mang đến sự thật? Hay chính vì lòng người đã khiến mọi khoảng cách không thể đến được với nhau?
Cuối cùng thì, thật may mắn, em đã thoát khỏi những đêm dài mộng mị mà đã có lúc em tưởng như mình không thể nào thoát khỏi. Anh, giấc mơ không có thật, đã đến lúc em nói lời tạm biệt rồi. Như em đã nói, giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ. Chỉ có hiện thực mới có thể giúp em quên đi ba mươi ngày yêu dại khờ một người em chưa từng gặp mặt. Có lẽ thời gian sau này, hình bóng của anh sẽ vẫn còn mãi tận nơi xa xôi nào đó, thỉnh thoảng, em cho phép mình nhớ đến. Nhưng nhất định, hình bóng anh sẽ không còn khả năng chạm vào tim em thêm một lần nữa.
Nguồn: truyennganhay
Chẳng gì có thể nói hết nhưng đủ biết với em anh quan trọng như thế nào. Chưa bao giờ hối hận vì đã bước tới và yêu anh. Nếu nắm tay em đau quá, buốt quá, cứ buông ra anh nhé.
![]() |
| Đừng vì yêu em mà làm đau bản thân |
Chờ gì ở những tin nhắn với lời trách móc, hay những cuộc điện thoại không bao giờ nhấc máy? Chờ gì sau những trận cãi vã, những lần ta mắt đỏ hoe nhìn vào nhau? Chờ gì sau những lần sợ hãi? Chờ gì sau những lời yêu thương, sau khoảng không đang rón rén nín thinh? Em chờ cái gì chính em cũng không biết. Một mình ôm trọn góc tối này, tay em run lên vì sợ hãi, không đủ dũng khí gửi một dòng tin nhắn. Em biết người ta chờ gì ở em, biết người ta là gì trong em, nhưng em đã làm được gì?
Em đứa con gái không biết nói lời ngon ngọt, cười nhiều nhưng cáu gắt thì sao? Thì chỉ có anh mới biết mặn đắng và chát. Cũng chẳng ngoa khi tự nhận ngữ như mình thì ai yêu. Em yêu nhưng điều duy nhất làm được cho người ta là nước mắt và niềm đau. Người ta đau em biết, hờn ghen, uất hận em cũng biết, nhưng em bao giờ cũng chọn cách nín thinh, vờ cho mọi thứ thả trôi. Vì em sợ cái đứa ác miệng như em sẽ nói ra những lời làm người khác đau. Nhưng chính anh đã làm được gì để thay đổi con người em. Nhẹ nhàng hơn, quan tâm người khác hơn và yêu nhiều hơn thì hẳn rồi, lúc tức giận cũng khác, rồi nhả đủ thứ mặn đắng vào mặt người khác. Đúng kiểu hến mở miệng
Chính em cũng phải ghê sợ bản thân mình. Em mặc cho người ta đứng chờ nếu thích, nếu muốn, không hề liên quan đến em. Người ta đau, cứ đau nếu không lành, cũng chẳng hề liên quan đến em. Người ta khóc, cứ khóc nếu có nước mắt, em cũng có nước mắt và mọi thứ vẫn chẳng thể liên quan đến em. Thế cái gì liên quan đến em? Xa lắm, mênh mông lắm, là gió của những ngày nắng hay mưa rét đầu đông, là hơi mát từ mỗi sớm chăng? Chẳng là gì, chỉ là sự ảo tưởng.
Hơn một lần em bắt dừng thứ tình cảm quý giá của người ta lại - tình yêu. Em bắt người ta dừng lại vì cái gì, vì thứ cảm xúc sáng nắng chiều mưa và điên khùng lúc nắng trưa chăng? Đôi khi tự huyễn hoặc tại sao mình lại một lần nữa bước vào niềm đau, nhưng nào ai biết trước đấy đã là niềm đau hay là trái chín đầu mùa. Tự em bước vào à? Không, là người ta, là đôi bàn tay thô ráp, mùa đông lúc nào cũng lạnh, mùa hè thì lại rực nóng nhưng em vẫn thích. Em yêu đôi bàn tay đấy, nhiều lần trong đêm, trong cơn mơ, hay trong lúc hoảng sợ, lúc yêu thương nhất em đều cố tìm đến đôi bàn tay ấy. Em muốn gì? Em muốn đôi bàn tay ấy nắm chặt những ngón tay ngắn ngủn và xương xẩu của em, đơn giản thế nhưng em lúc nào cũng cảm thấy an toàn và được vỗ về.
Vậy mà sao em lại đòi rời xa đôi bàn tay ấy, đổ tại nắng à, hay tại tiếng cười ngoài kia lôi kéo em? Không, tại con tim em nói rằng đừng làm người khác đau và tổn thương nhiều hơn nữa. Mọi sự ở lại đều là muối mặn.
Em vẫn chưa đi vì không thể thiếu anh. Anh vẫn nhẹ nhàng, sâu sắc và nới rộng vòng tay bao nhiêu em lại cố cay độc, bóp nghẹt nó bây nhiêu. Hờn dỗi vô cớ, mặt lạnh tùy thích. Em luôn lý giải rằng em là em, là chính em, không muốn ai đó biết quá nhiều và hiểu em quá rõ. Em sai rồi, em đã để anh bước trọn vào khoảng không trong em. Anh hiểu em đến từng cử chỉ hành động. Có lần em đọc được ở đâu đó người ta nói: “Khi quá hiểu về nhau sẽ dẫn đến chia tay”. Em chỉ cười nghệch, cười vào cái sự vô lý nhưng giờ em bắt đầu tin.
Em tin vào mùa yêu bất chợt đến, tin vào tình yêu của anh sẽ làm cho bất cứ người con gái nào hạnh phúc. Hẳn rồi, người ta cũng mang lại nụ cười và niềm vui cho anh chứ không phải những cơn tức giận mất hết lý trí, những lần con tim khẽ rên lên vì tổn thương như em. Em vẫn mong anh được hạnh phúc.
Sao lại nhường phần cho anh lại sau, sao lại xếp anh ở ngăn kín nhất, ở nơi nghẹt thở nhất. Vì em muốn giữ anh là của riêng, không của ai khác, không muốn nụ cười ấy hé nở với bất cứ người con gái nào, không muốn cái lắc đầu hay ánh mắt hài hước ấy làm bất kỳ cô nào động lòng. Không muốn cái ôm thật chặt ấy dành cho ai khác ngoài em.
Những lúc ngồi xem anh, nghe mọi người hỏi: “Hai đứa yêu nhau à, sao giống nhau thế, chị em à”. Cười tự nhận anh là em trai mình, nhưng đúng ra phải là anh mới đúng chứ nhỉ, chỉ có anh mới lo cho em những chiều dông mưa, những trưa nắng, những lần giao mùa uể oải. Chỉ có anh mới đi cùng trên con đường mà em cũng không biết sẽ dẫn anh đi tới đâu.
Nhiều đêm nằm tưởng tượng, sau này ai lấy được anh sẽ là người hạnh phúc và may mắn, nếu như biết yên vị. Biết yên vị là sao, là không hay vùng vẫy, không hay mơ mộng; còn em quá trái ngược, em nhiều khi muốn thoát ra khỏi anh, muốn tự đi tới những nơi mù mịt mà không sợ ai phải lo, phải buồn. Chỉ là những lần em ngã đau mà thôi, em ngã rồi em tự quay về và bắt vạ anh. Nhiều khi khóc như đứa con nít để được đôi bàn tay anh nắm chặt, nhớ anh đến phát nghẹn.
Anh trong cơn mơ của em là người chồng lúc nào cũng chiều chuộng vợ, nhẹ nhàng âu yếm người yêu. Anh trong hiện tại vẫn thế. Không phải em không biết điều đó mà chỉ là em không muốn nói ra, sợ nói ra người khác sẽ cướp mất anh. Ngờ nghệch vậy thôi. Anh trong con gió về, lúc mưa đến là bóng mây che cả bầu trời cho em. Em sẽ làm gì nếu không có anh?
Sẽ là những ngày cười tít cùng lũ bạn, em vui quá à, hay em sung sướng quá? Không, em chỉ cố quên, cố chôn vùi mọi thứ vì sợ thôi. Em sợ một ngày em sẽ không chịu nổi, sẽ ra đi, lúc đấy em còn lại được gì? Em sợ điều đó, sợ chiều đông phải co ro một mình, sợ lúc gió về phải ngẩn ngơ nhớ thương với mấy điệu ảo lòng, em sợ trưa nắng mệt nhoài phải ôm gối một mình vì sẽ chẳng ai tưới mát, sợ mỗi sớm thức dậy không thấy anh đến.
Em yêu nhưng luôn lo sợ mọi thứ, không phải vì không tin anh mà em tin cái gì cũng có thể thay đổi, hơn hết em tin mình là đứa có bản tính xấu xa. Nếu một ngày không có anh em sẽ thế, cũng có thể em sẽ dùng men rượu để chìm vào sự quên, vào giấc ngủ, hay chút khói thuốc cay mèm mà em không biết. Nếu một ngày không anh em sẽ cố để nó đi thật nhanh. Nếu một ngày không có, em xin anh hãy cười nhé, em thích anh cười.
Chẳng gì có thể nói hết nhưng đủ biết với em anh quan trọng như thế nào. Chưa bao giờ hối hận vì đã bước tới và yêu anh. Đừng vì yêu em mà làm đau mình nhé, nếu nắm tay em đau quá, buốt quá, cứ buông ra. Em sẽ không bao giờ trách cứ anh đâu, chỉ cho đó là sự tìm đến với sự tròn đều thôi.
Nguồn: vnexpress
Vợ anh đẹp, con khôn, em ngây thơ đến mấy cũng biết đó là tài sản vĩnh viễn của anh. Em ngu dại đến mấy cũng nhận ra mình không bao giờ được làm tổn thương đến người khác vì họ chẳng có lỗi lầm gì để phải nhận tổn thương ấy cả.
![]() |
| Em không thể là mảnh ghép hoàn hảo của đời anh |
Anh không giống những gì đã nói với em phải không? Anh không độc thân, không cô đơn, anh có gia đình, có vợ con, anh đã có mảnh ghép hoàn hảo của cuộc đời mình. Tất cả chỉ là dối trá. Em - một đứa ngây thơ và thật thà quá mức, chưa bao giờ có ý định nói sai sự thật về bản thân dù biết chẳng hại gì ai, nhưng thâm tâm em không cho phép mình nói dối nhiều đến thế. Em chẳng phải vĩ nhân, cũng có những thứ nhỏ nhặt vụn vặt em nói dối, chỉ khi điều nói dối ấy là ngọt ngào và không hại đến ai. Hay anh cũng nghĩ rằng em giống anh, những điều em nói về bản thân hoàn toàn là bịa đặt? Không phải đâu anh ạ, em chân thành với anh và tất cả mọi người, đơn giản vì đó là chính em.
Em - một đứa ngây thơ và thật thà, nhưng không đến mức khờ khạo để người khác lừa mình mà không biết. Cảm ơn đời đã cho em sự nhạy cảm cần thiết, để em nhận ra ai đang dối mình, ai đang thật tâm. Em lờ mờ nhận ra sự dối trá nơi anh. Khi đã có nghi ngờ thì niềm tin trong em tan biến dần, tình cảm cũng theo đó chết đi. Điều đó cũng tốt thôi, bởi em vẫn là chính mình. Em không thể dễ dàng để anh lừa gạt thêm nữa. Em biết nhận ra người tốt kẻ xấu, em không nói anh xấu nhưng anh làm thế có quá tham lam không?
Vợ anh đẹp, con anh khôn, em ngây thơ đến mấy cũng biết đó là tài sản vĩnh viễn của anh. Em ngu dại đến mấy cũng nhận ra mình không bao giờ được làm tổn thương đến người khác vì họ chẳng có lỗi lầm gì, họ chẳng có nguyên nhân gì để phải nhận tổn thương ấy cả. Em thương họ như thương chính bản thân mình, lý do gì em có thể làm tổn thương họ. Chỉ trách anh sao quá tham lam. Cuộc đời cho ta cái gì thì ta nên trân trọng và nâng niu giữ lấy, đừng để có mất mát mới thấy hối tiếc sẽ không kịp đâu anh. Bởi như một quy luật tất yếu của cuộc đời này, anh không giữ được những gì là của mình thì sớm hay muộn cũng sẽ mất đi, dòng thời gian sẽ cuốn chúng theo nếu ta không giữ gìn.
Anh đừng tham lam như vậy. Em cũng không nghĩ chỉ mình em là đứa trẻ ngây thơ trong mắt anh. Xin anh đừng làm tổn thương thêm bất kỳ ai như em nữa nhé, bởi đời này công bằng lắm, anh làm tổn thương ai đó cũng sẽ có người làm tổn thương lại anh. Anh hãy sống chậm lại, mọi thứ nên hài hòa và có giới hạn. Vẫn phải cảm ơn cuộc đời đã cho ta biết nhau, để em nhận ra anh là ai, nhận ra anh không phải như những gì đã nói, nhận ra em không phải duyên phận của anh.
Em mãi mãi không bao giờ là mảnh ghép hoàn hảo cho đời anh. Em sẽ mạnh mẽ bước về phía trước vì tương lai tươi sáng đang mở rộng cửa đón em vào. Em biết chắc chắn phía trước có một người tuyệt vời đang đứng chờ mình, thật thà không dối trá, chân thành không tham lam, yêu thương không vụ lợi đang chờ em để chung đường. Tạm biệt anh và chúc anh an nhiên với những gì đang có.
Nguồn: vnexpress
Em thích hoa màu tím, thích viết lang man về những nỗi buồn trong cuộc sống, chỉ là chia sẻ, đơn giản vậy thôi!
![]() |
| Hoa hồng không dành cho anh - cho em! |
Có một thời gian dài anh đã đến bên em. Cùng em đi qua những mùa giông bão, đón ngày mưa, đợi chờ ngày nắng. Có một thời gian mình ngồi bên nhau, dù không nói gì cũng thấy lòng bình yên lạ. Mối quan hệ đặc biệt ấy, không ai nói với ai điều gì nhưng cả hai đều dành một vị trí thật quan trọng trong tim cho đối phương - [dường như] không ai có thể thay thế.
Một lần, em tình cờ biết anh thích hoa hồng, nhất là hoa hồng nhung. Anh cười nhiều hơn, nói nhiều hơn. Khoảng thời gian thật khác. Em lại trở về với khoảng trời của riêng mình, không buồn, không vui. Chẳng phải em từng cầu chúc anh có được niềm vui thật sự của riêng anh sao? Vậy mà, khi anh vui cười, không ngớt những lần "nguyện cầu" cùng hoa hồng, em lại thấy buồn, hụt hẫng như mất một thứ thì quan trọng. Em thật ích kỷ và hão huyền.
Em không ghét hoa hồng. Nhưng hoa hồng cũng không nằm trong danh sách yêu thích của em. Có lẽ, bản thân em đơn thuần không thích hợp với một loài hoa mang sắc màu rạng rỡ. Nhất là hồng nhung. Màu đỏ tươi của đóa hồng nhung không mang lại cho em cảm giác yên bình. Và nhất là... hoa hồng có gai - sắc nhọn! "Hoa hồng không dành cho em!".
Và rồi, thời gian cứ thế trôi. Khi mọi thứ có vẻ như đã trở về vị trí của nó. Lúc mà em và anh chưa hề biết nhau. Em lại quanh quẩn trong chính con phố của mình, vuốt ve nỗi buồn, trăn trở niềm vui. Sống những ngày phải sống. Thực sự, em vẫn quan tâm đến vui buồn của anh, dù chưa một lần nói ra lời. Một tuần, một tháng, một năm... [có thể ngắn hơn thời gian ấy], từ lúc nào anh lại trở về với anh của ngày trước, ngày chưa hề biết em. Quay cuồng với bản thân, nhốt mình trong những trắc ẩn của cuộc sống.
Lâu lâu vẫn nhận được email của anh hoặc những tin nhắn yahoo ngắn gọn, đơn thuần như những người bạn đơn thuần. Chỉ là em không trả lời, anh cũng không muốn nhận trả lời. Vì em biết một điều, anh cần không phải là những câu chuyện không đầu không cuối của em, là những lo toan vụng vặt trong cuộc sống. Điều anh cần là đóa hồng nhung đẫm sương, kiêu sa, lung linh trong nắng, đóa hồng của riêng anh.
Chúng ta lạc mất nhau. Mất đi mối quan hệ đặc biệt khi nào. Anh - em đã đi qua một khoảng thời gian thật vất vã. Anh gắng tiếp cận hoa hồng du bản thân mang nhiều thương tích. Em đứng xa xa vọng ngóng mà sao lại thấy buốt đau?!
Hoa hồng của anh vẫn kiêu sa trong mưa gió. Em tiếc một điều: Hoa hồng cũng không dành cho anh!
Nguồn:
Đâu cần phải yêu...
Chẳng cần những chiếc ôm vội vã, những chiếc hôn ướt át, chẳng cần những lời nói yêu thương ngọt ngào...
![]() |
| Một mình đâu phải Cô Đơn ??? |
Chỉ là trống vắng, chỉ là lạnh, thì tìm nhau trong một góc nào đó giữa cuộc đời...
Uống cafe, nói chuyện phiếm, chia sẻ những cảm xúc nhen nhóm, rồi hững hờ nhìn dòng người lại qua như những chiếc răng lược đan xen nhau qua ô cửa sổ. Bất chợt nhìn người, chạm phải một ánh mắt, một nụ cười, rồi cảm thấy ấm áp... chỉ cần như thế thôi, là đủ.
Xá gì những hẹn hò, xá gì những thề thốt lớn lao, to tát, chỉ cần bình dị và nhẹ nhàng, cũng đủ cho cô quạnh chơ vơ thu mình vào một góc sâu kín trong tâm hồn.
Chẳng cần những chiếc ôm vội vã cũng thấy ấm lòng bởi những quan tâm.
Chẳng cần những chiếc hôn ướt át cũng thấy lòng mình ngập tràn cảm xúc.
Chẳng cần những rung động mãnh liệt, chỉ cần một thời điểm nào đó trong đời, ta bên nhau lặng lẽ. Chỉ là, một buổi chiều muộn, ngồi cạnh nhau nhìn bóng nắng bước qua thềm, cũng thấy trào dâng những cảm xúc khó tả.
Chẳng cần thể hiện trong đám đông ồn ã, chỉ cần sau những vội vã lại có nhau trong những phút lặng yên…
Chỉ thật lặng lẽ, đâu cần phải yêu, chỉ là ta biết vẫn luôn có nhau đấy thôi, vẫn có ai đó đứng chờ ta ở một nơi nào đó thôi, chỉ cần trong những phút bâng khuâng, nghĩ đến nhau như nghĩ đến những gì đặc biệt nhất, đã là đủ lắm rồi!
Ta vẫn cần có những thứ tình cảm "lưng chừng" ấy...
Để sau những sầu não đê mê, có một người quan tâm san sẻ, thấy lòng như dịu lại!
Để sau những mệt mỏi, lại có những phút thư giãn cho tâm hồn, có một người ở bên để giữ lửa cảm xúc.
Để sau những nhọc nhằn, những nước mắt, lại có thể ngắm dòng người lại qua. Sau những hối hả lại có những phút giây lặng lẽ, yên bình.
Đâu cần phải yêu mới có thể đem lại hạnh phúc cho nhau!
Đâu cần phải nước mắt, đâu cần phải đớn đau. Thay vì làm đau mình, đau người, để lại những phút giây đẹp đẽ hiếm hoi chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Vì đôi khi, trong cuộc đời này, ta cần những thứ tình cảm "lưng chừng" như thế!
Nguồn: truyennganhay
Trong một sự tình cờ, em vô tình gặp anh tay trong tay với cô gái khác. Cô ấy thật xinh đẹp và quyến rũ! Chẳng trách anh của em lại yếu lòng trước vẻ đẹp ấy?
![]() |
| Sao anh ra đi... |
Có những cảm xúc chưa kịp gọi thành tên, có những niềm vui chưa được trọn vẹn… mà những nỗi đau đã có cơ hội để bột phát.
Những cảm xúc yêu thương đã từng có, những niềm vui nho nhỏ đã hình thành. Bỗng dưng phút chốc tan biết vào hư không.
Còn nhớ ngày nào, con đường năm ấy, lá me bay phủ kín một góc đường. Anh cùng em, hai đứa mình thật hạnh phúc biết bao nhiêu? Anh còn nhớ không?
Quán café năm nào, chúng ta cùng vui vẻ bên nhau. Là nhân chứng cho mối tình của hai ta năm ấy. Anh còn nhớ không?
Nhớ mùa mưa năm ấy, anh cùng em, đi dưới trời mưa bay. Mưa lạnh thật nhưng lúc ấy, nhờ có ngọn lửa từ trái tim anh, từ trái tim em, làm ấm cả 2 tâm hồn, anh còn nhớ nữa không?
Vẫn còn nhớ như in ngày đó, anh lạnh lẽo đứng giữa trời mưa để đợi em tan học. Học trong lớp mà lòng em se lạnh. Không biết anh đứng chờ em giữa trời mưa có lạnh lắm không? Chắc anh vẫn nhớ?
Và vẫn nhớ như in ngày đó, sau khi chở em về, anh đã nói với em: "Em này, anh thấy chúng mình không hợp nhau, anh cần có thêm thời gian"... Em như chết lặng khi nghe lời anh nói. "Sao vậy anh? Em không hiểu, chúng mình vẫn còn vui vẻ, hạnh phúc bên nhau, sao giờ anh lại nói thế?". "Anh biết nhưng anh đã suy nghĩ nhiều rồi, anh cần thời gian".
![]() |
| Trong một sự tình cờ, em vô tình gặp anh tay trong tay với cô gái khác... |
Em quay đi mặc cho hai hàng nước mắt chảy dài trên má. Hạnh phúc là thế mà giờ đau khổ là thế? Em cảm nhận được một điềm báo gở… Một thời gian dài em chờ anh suy nghĩ, chờ mãi rồi chờ mãi... nhưng chẳng thấy anh đâu. Gọi điện thì không bắt máy, nhắn tin anh không trả lời. Trong một sự tình cờ, em vô tình gặp anh tay trong tay với cô gái khác. Cô ấy thật xinh đẹp và quyến rũ! Chẳng trách anh của em lại yếu lòng trước vẻ đẹp ấy? Và rồi anh xa em thật sự.
Mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn mặc cho thời gian đủ dài để phủ trắng một miền ký ức. Nhưng thật khó cho em khi xóa bỏ chúng, thật khó cho em quá…! Lý do của anh, lời nói của anh như hàng ngàn mũi dao đâm vào trái tim em cho tới hôm nay.
Mùa mưa năm nay lại đến, vẫn con đường hàng ngày có lá me bay, vẫn còn đó quán café năm nào... chẳng có gì thay đổi nhiều nhưng sao con người lại dễ đổi thay vậy anh?
Em bước trong mưa mặc cho những nỗi đau tràn về. Có thể anh không bao giờ hiểu cảm giác của em, phải không anh?
Nguồn: 24h
Tôi sẽ nhớ mãi về em - người con gái tôi yêu! Xin lỗi em, xin lỗi em về tất cả.
![]() |
| Tạm biệt nhé tình yêu của tôi! |
Tôi gặp lại em rất tình cờ nhưng cũng có thể coi là duyên phận chăng? Giữa lòng Thủ đô nhộn nhịp và tấp nập này tôi đã gặp em – người con gái Sài Gòn nhỏ nhắn, xinh xắn nhưng vô cùng đáng yêu. Gặp lại em sau bao nhiêu tháng ngày xa cách, câu đầu tiên em hỏi tôi:
- “Em có thể xin anh một ngày yêu em không?”
- “Nghĩa... nghĩa là sao?” - Tôi ngạc nhiên, tròn mắt nhìn em và hỏi em.
- “Tức là anh làm người yêu em trong một ngày. Ngốc ạ!” – Em nói.
- Tôi đáp bằng giọng thản nhiên: “Em cứ đùa hoài!”
- “Em không biết nói đùa bao giờ” – vẻ mặt em rất nghiêm nghị.
Đó là những lời đầu tiên khi tôi gặp em. Hà Nội một ngày cuối năm rét đậm và đẹp... Người ta bảo Hà Nội đẹp nhất vào mùa thu, riêng tôi luôn luôn thấy mùa đông Hà Nội là đẹp nhất. Nó khiến con người ta suy ngẫm về nhiều chuyện, chuyện tôi đang nghĩ bây giờ... là về người con gái bên cạnh tôi đây!
- “Thế, mai chúng mình yêu nhau nhé!” – Em thản nhiên hỏi tôi.
- Tôi đáp lại bằng giọng miễn cưỡng: “Ừ ừ...!!”
- “Miễn cưỡng thế là thế nào? Em ứ chịu... phải thích thú cơ” – Em nũng nịu.
- “Vâng, cô bé, mai tôi là người yêu của cô nhé, tôi thích lắm đấy!” - Tôi nói, làm ra vẻ mặt tếu táo và... hạnh phúc.
Em cười tít cả mắt, trông đáng yêu quá! Một cô bé Sài Gòn với cái giọng nhẹ nhàng hơi pha trộn Hà Nội, nhõng nhẽo và vô cùng dễ thương. Nhưng tính cách cô ấy thì có trời mới đoán nổi, mà chắc cũng chỉ có trời mới hiểu được thôi.
Tôi nhớ cô ấy đã nói với tôi là ngày kia cô ấy phải rời Hà Nội rồi. Và tôi đang băn khoăn liệu những chàng trai có người yêu sắp xa cách mình 2000km sẽ làm gì vào ngày cuối cùng khi hai người chia tay nhỉ? Dù chỉ là một vở kịch nhưng tôi cũng muốn nó là một vở kịch trọn vẹn nhất...
Sáng hôm sau... Reng! Reng! Reng! – Tiếng điện thoại reo lên. Ở bên kia đầu giây, một cô gái có giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
- “Ngốc ạ, đến chở người yêu đi ăn sáng nào, lười biếng thế là em không yêu nữa đâu nhé!”
- Tôi đáp lại trong cơn ngái ngủ: “Vâng vâng, anh biết rồi ạ...”
Tôi vội vã rửa mặt, thay quần áo, mới có sáu giờ sáng mà "nàng người yêu bé nhỏ" đã giận dỗi thế rồi kia đấy...
Hôm nay trời bắt đầu ấm, nhưng vẫn còn cái lạnh cuối mùa rơi sót lại. Tôi vội đội cái mũ len lên mớ tóc chưa kịp chải, khoác chiếc áo ấm màu ghi và mặc áo sơ mi màu trắng. Vì em rất thích con trai mặc sơ mi, tôi cũng chẳng hiểu vì sao nữa nhưng lúc nào trông thấy tôi mặc áo sơ mi em cũng reo lên khe khẽ tỏ vẻ rất thích thú... Tôi mỉm cười, nhìn những hàng cây trụi lá mà lòng rất đỗi hạnh phúc. Bầu trời trong xanh làm nền cho những đám mây trắng bay lững lờ. Những đám mây trắng muốt như tâm trạng tôi lúc này, dường như khi có người yêu, thằng ngốc cũng làm thi sĩ được thì phải...
Em ngồi vắt vẻo trước thềm khách sạn, vẫn chiếc khăn choàng màu hồng trên cổ, hôm nay trông em xinh không thể tả. Tôi huýt sáo, thầm nghĩ nàng thế nào chẳng cảm động...
Nhưng không, nàng nhăn mặt... Chạy thẳng đến tôi gỡ chiếc mũ len ra, "Anh lại bê bối thế này nữa à?", nhưng khác ngày thường, em lấy ra một chiếc lược màu trắng, và... chải tóc cho tôi. Thề có trời cao là lúc đó tôi ngượng chết được, nhưng vẫn phải ngậm cười tít mắt nhìn em. Vì... tôi chỉ có một ngày để yêu em thôi...
Chải chuốt xong xuôi, em cười rạng rỡ bảo: “Thế mới là anh - người yêu em đẹp trai rồi đấy nhé, khỏi cần đội nón”. Tôi đang cảm động thì nàng đội ngay chiếc mũ len của tôi lên đầu và xoã tóc ra. Lúc ấy trông em dễ thương vô cùng, có muốn giận cũng chẳng được nữa...
Chúng tôi đi ăn phở rồi dạo một vòng quanh hồ, trời cuối mùa đông hơi se lạnh nhưng đẹp thích hợp cho những đôi yêu nhau, thế là tôi phải cùng đạp vịt, đạp gà như em mong muốn. Em ngồi vắt vẻo trên xe, đong đưa đôi chân trắng muốt, rồi lại vứt hẳn đôi dép ra, chạy chân trần trên cỏ... Đôi má ửng hồng trong nắng, tiếng cười giòn tan xua đi hơi lạnh của mùa đông... Xong em kéo tôi ngồi phịch trên cỏ cùng em, dựa đầu vào vai tôi và hỏi:
- “Anh có nhớ ngày đầu mình quen nhau không?”
Tôi nhớ, dĩ nhiên là tôi nhớ chứ, làm sao quên được một cái ngày trọng đại như thế... Cách đây hai năm rồi thì phải, khi tôi vào Sài Gòn thực tập. Năm ấy tôi còn chưa ra trường, vẫn là anh sinh viên báo chí ngây thơ dễ bắt nạt. Thầm nghĩ như thế mà có ai ngờ, người Sài Gòn đầu tiên bắt nạt tôi lại là một cô bé kém tôi đến năm tuổi.
Khi ấy, tôi đang trên đường tìm tư liệu viết bài, ngang qua một cổng trường tầm giờ tan học. Những cô bé nữ sinh áo dài trắng thấp thoáng làm tôi cảm thấy lạ và xúc động... Thế là tôi chụp hình một nhóm nữ sinh, trong đó có một cô bé nhìn lanh lợi và đáng yêu nhất. Bất thình lình có một tiếng quát lớn làm tôi giật mình:
- “Anh kia, ai cho chụp hình tôi vậy hả?” - Cô bé đó bất ngờ chạy lại hỏi tôi.
- “Ơ, anh thấy đẹp nên chụp thôi bé à.” – Tôi đáp rất thản nhiên.
- “Bé nào mà bé? Tui…tui... lớn rồi đó (rõ ràng em vẫn đang mặc áo dài mà). Anh chụp hình là phải xin phép nghe không!”
- “Ơ…, ơ… anh xin lỗi.....” – Tôi đáp.
- Cô bé nhí nhảnh nhìn tôi cười và nói: “Nói thế thôi, chứ anh thấy đẹp thì... cứ chụp đi. Thoải mái, miễn là phải dắt đi ăn chè!”
Em và bọn bạn bấm tay nhau cười ngặt nghẽo. Tôi, như một anh nhà quê mới lên tỉnh (quê tôi ở Hà Nội đấy nhé), ngoan ngoãn răm rắp làm theo lời các em ấy nói. Đến mức mà những ngày sau đó, suốt đợt thực tập tôi đều đến cổng trường nơi em học ngoan ngoãn dẫn em và các bạn em đi ăn chè. Để có được niềm vui nhỏ nhoi đó, mấy tháng ở Sài Gòn, trưa tôi ăn mì tôm gói và tối đến ăn gói mì tôm... để có tiền đưa tụi em đi ăn chè.
Ngày tôi về lại Hà Nội, tôi không nói em nghe, chỉ lặng lẽ đến trước cửa nhà em nhìn thật lâu. Là con trai, tôi ghét chia tay lắm, nhất là tôi sợ em khóc. Biết làm thế nào được khi ta vẫn là hai con người ở quá xa lạ... Tạm biệt Sài Gòn! Tạm biệt em, em nhé!
Sân bay Tân Sơn Nhất ngày đó rất oi bức lại cộng thêm nỗi buồn trong lòng khiến tôi chẳng để ý gì đến xung quanh. Nặng nề xách đống hành lý vào trong, tôi ngoái lại nhìn Sài Gòn lần cuối... Bất chợt nhìn thấy em, tôi lung túng!
Em vội nói: “Ai cho anh đi mà không nói với tôi một tiếng?”
- Tôi không đáp mà vội hỏi: “Sao em biết?”
- Em đáp và vội nhét vào tay tôi một tờ giấy: “Nếu quan tâm một người, ta có vô vàn cách để biết... Cầm lấy này! Thôi, tạm biệt anh nhé!”
Em cười và quay lưng đi, tôi ngỡ ngàng nhìn bóng em một hồi thật lâu. Trên tờ giấy em đưa cho tôi là một số di động, nhòe nhoẹt.... "Ngọc Châu 090........ / SG nhớ HN..."
Đang theo đuổi dòng suy nghĩ của quá khứ, bất giác em rời khỏi vai tôi, nghiêm mặt hỏi:
- “Thế anh có nhớ sau ấy, bao lâu anh mới nhắn tin cho em trước không?”
- Tôi đáp cụt ngủn: “Một tháng!”
- “Vì sao lâu thế?” – Em vội hỏi
- “Vì anh còn cân nhắc xem, có nên bắt đầu một mối quan hệ không...??”
- “Ngốc lắm đấy nhé...” – Em trách tôi bằng giọng nhẹ nhàng.
- Tôi vội vàng thanh minh: “Nhưng ta vẫn nhắn tin cho nhau suốt gần hai năm, và bây giờ em đến thế này, chẳng phải tốt sao?”
- “Ừ, tốt lắm....”
![]() |
| Tôi sẽ nhớ mãi về em - người con gái tôi yêu! |
Đột nhiên em khóc!!! Em dụi đầu vào ngực tôi, khóc nhỏ dần rồi thành tiếng, những tiếng nấc nặng nề... Em nắm cả cổ áo tôi, làm nhòe nhoẹt chiếc áo sơ mi màu trắng. Một hồi sau thì đấm bùm bụp vào ngực tôi, mặc kệ thiên hạ đang chỉ trỏ....
- “Vì sao thế....” - tôi hỏi, nhưng em chỉ khóc mà không trả lời...
Trời đông lạnh lắm!!!
Một ngày yêu nhau qua đi, đến tận 12 giờ đêm, chúng tôi vẫn hôn tạm biệt nhau. Và sớm hôm sau lại bằng những tin nhắn để lại, em đã ra đi... Để mặc tôi cùng với chiếc khăn len màu tro mua tặng em ở lại. Cũng bằng những tin nhắn "Em đang ở Hà Nội này, anh ra Nội Bài đón em nhé"... rồi lại "Em đi đây, anh không có quyền tiễn em, vì chúng ta hết yêu nhau rồi"...
Em làm tôi đau tim quá!
Ngày hôm qua khi khóc xong, em lại cười tươi tắn. Mùa đông Hà Nội với những hàng nem chua rán, ốc luộc nóng hổi, và cô bé Sài Gòn má đỏ hồng quàng chiếc khăn len cũng màu hồng, là mùa đông đẹp nhất mà tôi từng có. Mãi sau này nhớ lại, tim tôi vẫn còn đau...
Tôi biết tôi đã yêu em rồi, yêu từ hai năm về trước kia. Nhưng tôi vẫn còn e ngại nhút nhát suốt hai năm trời, một người ở Nam, một người ngoài Bắc, liệu sinh ra có dành để cho nhau không? Hay cũng chỉ như những chuyện tình nông nổi mà tôi từng được biết, vội đến rồi cũng vội ra đi...
Những đêm sau đó, không còn có bất kỳ tin tức nào về em nữa. Cái duy nhất gần gũi giữa hai chúng tôi là số điện thoại, đến mức làm tôi ám ảnh cái câu "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...". Tôi cầm chiếc điện thoại, thẫn thờ nghĩ, thẫn thờ đau...
Bíp bíp, có tin nhắn của em!
Tôi gần như nhảy dựng lên, run rẩy bấm phím đọc, chỉ vỏn vẹn một câu: "Anh hãy quên em đi!"
Làm sao tôi quên được? Không cần suy nghĩ và đã không cần đắn đo. Tôi xin nghỉ phép và đặt vé đến Sài Gòn chuyến gần nhất, mang theo chiếc khăn len màu tro... Dù chuyện có thế nào cũng được, tôi không muốn suy nghĩ... Tôi chỉ muốn làm theo cái tôi cần làm, thế thôi...
Sài Gòn phả một hơi nóng, những ngày gần tết nắng có vẻ dịu hơn nhưng vẫn oi bức... Tôi quệt vội những giọt mồ hôi, tần ngần ngắm nhìn nơi này, cách đây hai năm có cô bé dúi vào tay tôi một mảnh giấy nhỏ, mà tôi vẫn giữ trong ví đến bây giờ...
Tôi tìm về ngôi nhà có bụi hoa nhài thơm nồng ấy... Chẳng mất công tôi phải hỏi thăm, em ngồi ngay trước cổng, làn da vẫn trắng muốt nhưng có phần hơi tái đi... ngỡ ngàng nhìn tôi và nói...
- “Anh đi đi!!”
- Tôi hỏi ân cần: “Sao thế em?”
- Em đáo trong đau khổ: “Tôi ghét anh, anh tìm đến đây làm gì?”
- “Anh chỉ muốn biết vì sao thôi... em hãy giải thích cho anh hiểu....” - Tôi nói trong tiếng nấc.
- Em cười nhạt và đáp: “Buồn cười thật, giải thích cái gì? Tôi chẳng có gì để giải thích cả...”
Em bắt đầu hoảng loạn, nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lẫm nhất. Tôi nhìn em, cay đắng, xót xa...
Có một người con trai chạy xe tới, em chạy lại vội bên người ấy, dụi mặt vào vai anh ta và hét lên "Anh về đi, người yêu tôi đây"!
Thôi, thế là... hết!!!
Tôi lại trở về phi trường mà không biết đến đó để làm gì, mình tôi ngồi suy nghĩ trên băng ghế vắng tanh. Phi trường chẳng bao giờ ngớt người qua lại cả, nhưng kỳ lạ thay, xung quanh chỗ tôi ngồi lúc nào cũng vắng vẻ, cô đơn. Tôi chẳng hiểu vì sao em lại muốn tôi yêu em trong một ngày? Đùa giỡn ư? Để làm gì chứ... Tôi vò chiếc khăn len màu tro trong tay...
Thật là một thằng ngốc như em vẫn mắng ấy. Chỉ được yêu em trong một ngày thôi, chẳng phải em đã nói thế rồi sao. Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc...
Nước mắt tôi bắt đầu rơi, rồi tôi gạt vội nó, đứng thẳng dậy trở về Hà Nội. Sài Gòn không bao giờ có chỗ dành cho tôi...
Tôi trở về Hà Nội trong nỗi đau đớn và thất vọng. Nhưng rồi tôi nhận được một cuộc điện thoại:
- Alô!
- Chào anh, tôi là... một người lạ - giọng con trai miền Nam
- Anh là ai??
- Anh không biết tôi, nhưng xin anh có thể đến gặp em gái tôi một lần cuối, được không?
- Em gái anh là ai? - Tôi hỏi, mà nghe đắng trong cổ họng.
- Em gái tôi tên... Ngọc Châu.
Tôi lại đến Sài Gòn, gần như điên dại lao đến ngôi nhà có bụi hoa nhài ấy... Nhưng không kịp nữa rồi. Người ta đưa cho tôi một cuốn sổ bìa hồng, có nét chữ của em...
“Ngày tháng năm....
Biết tin anh đi, tôi ngồi khóc, nước mắt rơi lã chã trên tờ giấy ghi lại số điện thoại cho anh. Anh có biết nó nhoè đi vì cái gì không nhỉ?
Ngày tháng năm....
Tôi nhớ anh quá, làm sao bây giờ nhỉ, tôi có nên gặp anh không?
Ngày tháng năm....
Sao anh cứ im lặng thế kia, làm ra vẻ chẳng biết gì. Chẳng nhẽ anh không biết tôi vẫn nhớ anh ngần ấy năm à?
Ngày tháng năm....
Đáng lẽ nên kìm lòng mình lại, đáng lẽ phải vậy... Chỉ xin Chúa một ơn huệ còn sót lại... yêu anh trong một ngày, thế thôi... Rồi anh sẽ quên mau, còn em thì nhớ mãi...
Tất cả chỉ vì... một căn bệnh không thể chữa khỏi...
Ngày tháng năm...
Anh đến tìm! Vui quá, ngay lúc khỏe mạnh nhất, không anh sẽ biết thì hỏng hết... Nhưng vẫn phải chạy lại ôm anh trai mình mà gào lên "Người yêu tôi đây!".
Cả một đời, em chỉ yêu có một người là anh thôi....”
Nhiều năm sau này, mỗi năm tôi vẫn về Sài Gòn yêu quý của tôi. Mỗi năm vẫn đặt một bó hoa lên mộ em, nằm giữa một nghĩa trang yên tĩnh, trồng đầy những cây hoa điệp vàng, và lần nào cũng mặc chiếc áo sơ mi màu trắng thấm nước mắt em năm đó... Người ta nói với tôi rằng khi sắp ra đi, em xin mọi người đặt chiếc mũ len của tôi vào tay em, yên nghỉ cùng với nó. Còn tôi mỗi năm vẫn đem chiếc khăn len màu tro đứng trước em, xin em tha thứ...
Chỉ bởi vì tôi đã quá nhút nhát, nếu không tôi và em đã có hai năm yêu nhau.
Chỉ bởi tôi đã quá toan tính cái được mất, mà không biết yêu làm sao cho trọn vẹn nhất...
Chỉ bởi tôi đã không cho mình cái cơ hội được yêu em, bên em những ngày cuối đời...
Gió thổi chiếc khăn len tôi đang cầm trên tay bay lên. Chẳng hiểu sao ngày ấy tôi lại chọn cho em một chiếc khăn có màu tro buồn đến vậy. Tất cả như một định mệnh, định mệnh không cho chúng ta bên nhau… cũng bởi vì tôi quá nhút nhát không dám nói lời yêu với em để giờ đây chỉ còn mình tôi với chiếc khăn mau tro buồn. Thật buồn!
Tôi sẽ nhớ mãi về em-người con gái tôi yêu! Xin lỗi em, xin lỗi em về tất cả, về sự nhút nhát của tôi. Tạm biệt… tạm biệt em nhé - người con gái dễ thương!
Nguồn: 24h
Anh mong một ngày em sẽ quay trở về để viết tiếp chuyện tình mà em làm nó dang dở.
![]() |
| Chợt nhớ đến em |
Thời gian trôi đi sao nhanh đến vậy, mới đó đã gần 1 năm sau cái ngày anh và em chia tay nhau. Anh tưởng rằng đã quên được em, quên đi nỗi đau, quên đi những quan tâm chia sẻ, yêu thương, những kỉ niệm... Giây phút được bên em đã hằn dấu trong tim anh.
Đi trên con đường thành phố sao lòng anh trống vắng quá, mọi lần anh cố tình đi thật nhanh để không nghĩ gì chỉ tập trung vào việc lái xe về nhà. Nhưng hôm nay anh cứ đi mà không xác định mình đi đâu, anh đi thật chậm thật chậm, mất phương hướng, giống như không còn em nữa anh không xác định được tương lai anh cần gì, anh sẽ về đâu. Có lẽ là do hôm nay có cơn mưa bất chợt của mùa hè, của cơn gió se lạnh của mùa chớm thu lại mang em về trong nỗi nhớ, nỗi nhớ mang tên em, mang những tiếc nuối nhớ thương của tình yêu không trọn vẹn.
Nhớ về em, nhớ lại yêu thương mà anh đã từng có, sao quá đỗi ngọt ngào khiến anh không thể quên, không thể giấu nó vào góc của con tim càng không thể vứt bỏ chúng.
Đi qua cổng trường VHNT TD TT nơi mà chúng ta đã vào đây mua đồ, cảm giác của ngày xưa chợt hiện về, vẫn khung cảnh đó vẫn gốc cây phượng đỏ nhưng em thì đã không còn. Nhớ đến quán quen ven đường, những cốc trà đá mát lạnh giữa mùa hè, những cây kem nóng còn bốc khói, nhớ đến em... nhớ da diết khi đi qua nơi này. Những lần hai đứa hát chung bài hát mà cả hai cùng thích khi đi qua quán café nào mà chúng mình nghe thấy. Anh cảm thấy cô đơn, lòng se sắt lại khi có cơn gió chiều thổi ngang qua con đường ấy, con đường có những tiếng cười, có những niềm vui, những dỗi hờn thật trẻ con giờ chỉ còn mình anh.
![]() |
| Tình yêu sao mà mỏng manh dễ tan vỡ vậy em |
Những kỉ niệm mà chúng mình đã có sao em lại bảo đó không phải là kỉ niệm, nhưng gặp nhau là duyên số rồi em à, được nói chuyện, tâm sự, đi chơi với em tạo nên kỉ niệm còn gì. Còn biết bao nhiêu là dự định, ước mơ mà chúng ta hứa sẽ cùng nhau làm, cùng nhau sẻ chia vậy mà giờ này chỉ còn mình anh. Vẫn còn đó những kỉ niệm mà chúng ta đã trao cho nhau, anh thấy xót xa quá, anh vẫn đi trên con đường quen thuộc vẫn ở đây chờ đợi, mong ước một ngày mai em sẽ quay trở về để viết tiếp chuyện tình yêu, chuyện tình của chúng mình mà em làm nó dang dở…
Anh nhớ em, chỉ biết lúc này anh rất nhớ em, không biết rằng em nơi ấy có chợt nhớ đến anh, có chợt tiếc nuối những gì đã qua. Đã lâu lắm rồi anh không được nghe giọng nói của em, được trò chuyện với em, cười đùa với em dù trong điện thoại của anh vẫn còn lưu số của em vẫn là BX, em còn nhớ số của anh không, em đã từng nói rằng khi yêu thì em không lưu số điện thoại của người mình yêu mà em lưu trong trái tim em, trong tâm trí em. Anh chẳng dám nhắn tin hay gọi điện cho em, thật sự đấy dù anh rất muốn gọi hỏi chuyện vu vơ. Chia tay trong nước mắt khiến anh không đủ can đảm, là khi anh vào nhà em em đã đuổi anh về và nói rằng hãy để cho em được bình yên. Có phải con gái nói như vậy nhưng thực ra họ lại nghĩ khác không, anh chẳng muốn biết nữa, giờ này có níu kéo thì đã quá muộn rồi phải không em? Hay anh vẫn còn cơ hội, cơ hội do anh nghĩ, tạo ra.
Sao em lại bỏ anh ra đi, em đi mà không cho anh lời giải thích, em để lại đây niềm cay đắng, sao em đi khi anh đang say, anh ngất ngây trong men say của tình yêu, có hạt mưa rơi trên bàn tay anh rồi hạt mưa rơi nhanh xuống đất, như em vậy đến nhanh rồi đi cũng thật vội vã. Một cơn gió nhẹ cũng làm chiếc lá xa cây, một lời nói gió bay cũng tạo sự chia ly, tình yêu sao mà mỏng manh dễ tan vỡ vậy em. Tình là thứ không thấy được chỉ có cảm nhận nó cũng không thể đem bán hoặc mua đối với anh là như vậy, để phải làm sao thì em trở về bên anh. Em có điều gì không thể nói cho anh biết, hay anh đã có lỗi gì.
Ở nơi đó em có sống tốt, em có vui vẻ, cuộc sống nơi đó có bình yên, mọi người có tốt với em? Nếu em còn yêu anh, còn nhớ đến anh thì hãy quay trở về bên anh, nếu nơi đó em đã tìm được niềm vui mới cho mình, tìm được một nửa thực sự của mình, thì anh nơi này sẽ cầu chúc em hạnh phúc. Anh sẽ mãi yêu em, mãi đợi chờ em, dù nhỏ nhoi dù ai đó cố tình dập tắt thì anh sẽ và vẫn yêu em.
Nguồn: 24h
Đây là chuyện tình của những người khi chấp nhận làm kẻ thứ ba của những anh chàng đào hoa đã có gia đình.
![]() |
| Tự biến mình thành "phở" |
Trong tình yêu từ xưa tới nay chẳng ai có thể đưa ra thế nào là đúng hay sai bởi lẽ ai cũng có lý lẽ riêng cho mình khi đến bên cạnh người mình yêu và đôi lúc lý trí chẳng thể nào thắng nổi con tim. Thế nhưng chuyện tình của những người khi chấp nhận làm kẻ thứ ba với những anh chàng đã có vợ thì vẫn có nhiều ý kiến trái chiều. Có người vì tình yêu họ chấp nhận tất cả; có người vì địa vị, vật chất; có người đơn giản chỉ vì muốn có một đứa con…Dù có rất nhiều lý do nhưng họ có thực sự hạnh phúc, có thực sự không ấm ức?
Khi những người đàn ông đã có gia đình tìm đến với người phụ nữ khác có thể là do tính trăng hoa, thích của lạ hoặc vợ kém hấp dẫn, gia đình không hạnh phúc và cũng có những người họ đến bằng một tình cảm chân thành…Dù lý do gì đi nữa họ cũng chỉ thể yêu bạn mà chẳng thể lấy bạn, bởi họ còn sự ràng buộc con cái, tài sản, danh dự và cả cái tình nghĩa vợ chồng. Tôi không nhớ chính xác tên trong một tiểu phẩm hài nào đó có câu nói đại loại thế này “Vợ là cái nhà bồ là cái lều, gió to lều đổ nhà vẫn còn nguyên” hay như một chia sẻ của bạn có tên là Nhật Hà “Nếu có thể đừng bao giờ yêu người có vợ. Tôi cũng là đàn ông nhưng tôi khuyên các bạn nữ điều đó. Vì sao ư? Vì với đàn ông chúng tôi, phần lớn sẽ chẳng bao giờ có chuyện bỏ gia đình để thật sự đến với các bạn, vì dù có chuyện gì trong cuộc sống, nơi cuối cùng để chúng tôi có thể tìm về vẫn là vợ và gia đình.”
Anh ấy có thể ghen với bất cứ người đàn ông nào liên quan tới bạn mà bạn lại chẳng thể ghen với vợ của anh ấy. Một cô gái tâm sự rằng "Dù rất yêu nhưng cô phải chia tay vì không thể chịu nỗi sự quản lý vô lý của anh, anh có thể đi chơi bất cứ đâu, gọi điện cho vợ trước mặt cô nhưng lại ghen với bất cứ người đàn ông nào liên quan tới cô. Thậm chí anh còn không muốn cô đi đâu ngoài giờ làm, mặc dù anh ở nhà cùng vợ con.”
![]() |
| Đừng tự biến mình thành tô phở mà mãi chẳng thể thành cơm |
Có một số người chấp nhận làm vợ hờ không danh phận vì quá yêu hoặc do phụ thuộc kinh tế nhưng trong lòng họ có thực sự hạnh phúc khi mỗi đêm về một mình trong sự cô đơn còn người đàn ông của mình đang vui thú bên vợ con có khác nào cảnh "kẻ đắp chăn bông kẻ lạnh lùng" hay mỗi dịp tết đến xuân về gia đình họ hạnh phúc thăm chúc gia đình nội ngoại bạn bè, còn bạn phải tủi thân đi chơi cùng bạn bè hoặc thu mình trong phòng.
Là phụ nữ ai cũng muốn được giữ tiền chồng mình làm ra nhưng bạn thì không thể khi chấp nhận làm kẻ thứ ba, thay vào đó chỉ được nhận một khoản trợ cấp nào đó mà đó chỉ là một phần nhỏ còn phần lớn họ phải lo cho gia đình của mình. Như trường hợp của H (bạn học cùng tôi) cũng chấp nhận làm kẻ thứ ba với một doanh nhân giàu có nhưng hàng tháng anh ấy cũng chỉ có thể chu cấp cho hai mẹ con H một khoản tiền nhỏ, còn đâu H vẫn phải tự lo cuộc sống của mình.
Người ta thường bảo cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, vì vậy có thể một ngày nào đó bạn bị vợ anh ta phát hiện ra, nếu gặp phải hoạn thư thì bạn biết rồi đấy hàng ngày trên báo chí vẫn đưa bao vụ thương tâm về hoạn thư đánh ghen.
Dư luận xã hội là điều khó tránh khỏi, điều ấy chẳng những ảnh hưởng tới bạn mà còn ảnh hưởng tới gia đình bạn.
Là phữ nữ chúng ta ai cũng muốn có một gia đình hạnh phúc, được sống bên cạnh người mình yêu, nhưng đôi lúc chúng ta chẳng thể kiểm soát được con tim, không kiềm nén được sự rung đông trước những tình cảm, những hào nhoáng mặc dù biết đó là những người đàn ông đã có vợ song đó là những tình cảm mà chẳng có bến bờ neo đậu. Hãy sáng suốt và đừng để tự mình nhốt trong sự cô đơn, tủi hờn, đừng tự biến mình thành tô phở mà mãi chẳng thể thành cơm.
Nguồn: 24h




















